Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 121: Trông chừng suốt một đêm

Cập nhật lúc: 2025-09-25 03:38:01
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự thật chứng minh, ai nhớ đến.

Mọi đều bận rộn lo cho chuyện của Kiều Viên, đến lúc ngoài cũng chẳng liếc Kiều Nhị Lâm một cái.

 

Kiều Hòa nhịn mà bật .

Cô vỗ mạnh con d.a.o dính m.á.u lên khuôn mặt đang sững sờ của Kiều Nhị Lâm.

“Thấy ? Mày cũng chỉ đến thế thôi, chẳng con trai cưng gì .”

 

Để câu đó, Kiều Hòa liền trong tìm ông bác sỹ.

Giờ cả nhà họ Kiều đều bệnh tình của Kiều Viên thu hút sự chú ý, đương nhiên sẽ chẳng ai để ý đến Kiều Hòa và ông bác sỹ nữa.

 

Ban đầu họ định đưa Kiều Viên đến bệnh viện:

Một là đường quá xa, hai là mưa quá lớn, bệnh viện cũng khó.

Cho dù đến nơi cũng chẳng dễ tìm bác sĩ.

còn cách nào khác, bắt buộc bệnh viện.

 

Khi gặp ông bác sỹ, ông cụ Kiều Hòa với ánh mắt cảm kích, khẽ :

“Cảm ơn con, cô gái nhỏ…”

 

Kiều Hòa lắc đầu:

“Không cần cảm ơn, cũng cần ông giúp.”

 

Ông bác sỹ sững :

“Con cũng chữa bệnh cứu ư?”

 

. Bà lão nhà ung thư phổi giai đoạn cuối, tình hình lạc quan.

Đưa đến bệnh viện e rằng bệnh tình càng nặng.

Ông thể tranh thủ đến xem giúp ?”

Kiều Hòa khẽ.

Cô thuận tay dùng d.a.o cắt đứt sợi dây trói ông.

 

Ông bác sỹ duỗi gân cốt một chút:

“Tất nhiên là ! bên con sẵn thuốc ?”

 

Kiều Hòa gật đầu:

“Có, đây chuẩn khá nhiều, nhưng dùng loại nào.”

 

“Thế thì . Cháu gái thế nào ?

Nghe con , chắc gặp con bé?”

Ông lo lắng hỏi.

 

Kiều Hòa khẽ gật:

“Vâng, gặp .

Ông yên tâm, vết thương của cô bé , lúc m.á.u cầm .”

 

Ông cụ chậm rãi gật đầu, tỏ ý hiểu.

Hai bước ngoài, Kiều Nhị Lâm biến mất, hình như cũng chạy xem tình hình của Kiều Viên.

Kiều Hòa thấy buồn : Đã xem là kẻ thừa mà vẫn Kiều Viên cuốn hút đến thế.

Rốt cuộc Kiều Viên ma lực gì mà khiến họ như kẻ mất trí?

Chỉ đối xử với cô , nỡ để cô chịu chút khổ nào.

 

Kiều Hòa khẽ thở dài, dẫn ông bác sỹ lặn lội mưa bão về căn nhà cũ.

Vừa cửa, năm chú mèo con đợi trong phòng khách, Kiều Hòa đầy lo lắng.

“Meo~”

Năm bé mèo đồng loạt cất tiếng gọi.

 

Nghe tiếng kêu mềm mại , tim Kiều Hòa như tan chảy.

Cô nhẹ giọng:

“Mau về phòng , ngoài trời lạnh lắm.”

 

Sau đó cô đưa ông bác sỹ thẳng đến phòng của Lâm Xảo.

Bạc Thời Vụ dậy, nhíu mày:

“Kiều Hòa, cuối cùng cô cũng về .

khỏe lắm.”

 

Huyết áp của bà tăng cao, nhịp tim cũng định.

Ông bác sỹ vội vàng đến bên giường kiểm tra cho Lâm Xảo.

Sau một loạt thao tác, ông lập tức đưa phương án xử lý.

 

nhiễm trùng do ung thư phổi, dẫn đến sốt cao co giật.

Lại còn ho máu, nội tạng và khí quản đều tổn thương.

Viêm nhiễm trong cơ thể nghiêm trọng, hô hấp yếu ớt.

Thuốc hạ sốt và kháng viêm mà Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ dùng sai.

Chỉ điều lựa chọn thuốc phù hợp.

 

Dưới sự chỉ dẫn của ông bác sỹ, hai bận rộn suốt đến khi trời tờ mờ sáng.

Tình trạng của Lâm Xảo khá lên.

Kiều Hòa thở phào, đôi mắt thâm quầng.

 

ông bác sỹ, trông ông cũng mệt mỏi vô cùng, cô :

“Bác sĩ, thực sự cảm ơn ông. Nếu ông, e là bà …”

Đã c.h.ế.t .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-121-trong-chung-suot-mot-dem.html.]

Ánh mắt Kiều Hòa chùng xuống, cô Lâm Xảo .

 

Ông bác sỹ mỉm :

“Yên tâm, giờ bà   nữa .

Đợi mưa tạnh, đưa bà đến bệnh viện kiểm tra diện.

Nếu tích cực điều trị, cơ hội sống sẽ tăng lên nhiều!”

 

Dù mắc ung thư, cái c.h.ế.t sớm muộn cũng đến.

Và mỗi hóa trị đều là một cực hình…

Mắt Kiều Hòa tối , cô cảm ơn và định chia bớt lương thực cho ông.

 

ông chỉ khẽ xua tay:

“Thôi, cần cô bé. Con cứu cháu gái , cứu cả .

cũng chỉ là việc nhỏ thôi.”

Ông thở dài:

“Cơn mưa bao giờ mới dứt, các con giữ lương thực mà dùng.

Nếu cứ mưa thế , ngoài mua đồ cũng khó.”

Từ chối xong, ông định về.

 

Kiều Hòa vội theo:

“Bác sĩ, vẫn nên mang theo một ít!

Lỡ mưa to hơn thì ?

Phòng còn hơn chống.”

 

Trải qua đợt nắng nóng khắc nghiệt , ông bác sỹ cũng hiểu cần dự trữ phòng bất trắc.

Ông đành bất lực:

“Được, nhận.

Nếu bà con vấn đề gì, cứ đến tìm !”

Ông cụ vui vẻ .

 

Kiều Hòa mỉm :

“Vâng, ông về nghỉ sớm , cô bé chắc cũng đang chờ ông.”

 

Ông gật đầu:

“Được.”

Nói xong, ông rời .

 

Kiều Hòa bên giường, tình trạng của Lâm Xảo mới thở phào.

May mà .

 

Lúc , giọng trầm thấp nhưng ấm áp của Bạc Thời Vụ vang lên lưng:

“Mệt , nghỉ chút .”

 

Kiều Hòa đầu, mỉm trêu chọc:

“Ồ, cái đuôi nhỏ, là đang quan tâm ?”

 

Bạc Thời Vụ khựng , bật :

“Ừ.”

 

Đến lượt Kiều Hòa ngẩn .

Anh trả lời thẳng thừng thế ư?

Hừ, tên đại heo dụ dỗ cô chứ gì.

Hừ hừ, cô dễ mắc bẫy.

 

Kiều Hòa về phòng ngủ, cô chợp mắt sofa trong phòng Lâm Xảo.

Bạc Thời Vụ gương mặt yên tĩnh của cô gái, khóe môi khẽ cong.

khi cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên vẻ trầm ngâm.

 

Cơn mưa dường như sẽ dừng .

Tại ư?

Chỉ là một linh cảm kỳ lạ.

Chính cũng từ khi nào dự cảm như thế.

 

Nếu , họ chuẩn cho những ngày mưa triền miên.

Và còn đề phòng lũ lớn bùng phát!

Đối mặt với lũ, con hầu như thể chống đỡ.

 

Không rõ bao lâu, Lâm Xảo cuối cùng cũng tỉnh .

Bà yếu ớt mở mắt, cứ ngỡ lên thiên đường.

giây , bà thấy tiếng Kiều Hoa khe khẽ kêu.

 

“Meo~~ Meo~~~”

[Bà ơi… bà tỉnh ạ? Bà thấy ?] 

Kiều Hoa chậm rãi hỏi.

Cô bé ngửi tình trạng của bà khá hơn đêm qua.

Chỉ mong bà mau khỏe .

 

Lâm Xảo khẽ động ngón tay, chợt giọng trầm thấp của Bạc Thời Vụ:

“Bà, tỉnh ? Còn thấy khó chịu ?”

 

Lâm Xảo sững , giờ bà mới nhận chết.

Và Kiều Hòa cùng Bạc Thời Vụ hình như trông chừng bà suốt cả đêm.

Loading...