Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 120: Ở trong bẫy có thoải mái không?

Cập nhật lúc: 2025-09-22 08:50:23
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của Kiều Nhị Lâm, Kiều Hòa chỉ thấy buồn .

Cô lạnh mặt, trong mắt đầy châm biếm:

“Bác sĩ ? Mau mang đây. Nếu , sẽ g.i.ế.c Kiều Nhị Lâm!”

 

 

Lời dứt, đám đều cả kinh.

Đặc biệt là Kiều Nhị Lâm, sợ hãi hét lớn:

“Kiều Hòa? Mày điên ?

Chỉ vì một ông bác sĩ già mà g.i.ế.c ?

Trong đầu mày rốt cuộc nghĩ cái gì ?”

 

 

Kiều Hòa lập tức siết chặt hơn, Kiều Nhị Lâm đau đến mức rên lên một tiếng.

Vết thương cổ càng thêm nghiêm trọng.

Máu tươi đỏ thẫm theo vết cắt từ từ chảy xuống, khiến Kiều Nhị Lâm sợ hãi dám hé môi nữa.

Chỉ sợ lỡ sai một câu thì mất mạng ngay.

Đám nhà họ Kiều cũng khiếp sợ, từng ánh mắt đều chấn động chằm chằm Kiều Hòa.

 

 

Sắc mặt cha Kiều xanh mét, ông phẫn nộ quát:

“Đồ bất hiếu! Mày… mày đúng là đồ bất hiếu!

Sao tao sinh đứa con gái như mày chứ?”

 

 

Kiều Hòa bật :

“Con gái? Xin nhé, Kiều , quen ‘con gái’ của ông.”

 

 

Lời cha Kiều giận đến suýt ngã ngửa tại chỗ.

Ánh mắt Kiều thoáng lộ rõ sự chán ghét, một sự chán ghét thẳng thừng, chút che giấu.

Kiều Hòa lập tức bắt ánh , cùng với biểu cảm nhỏ nhặt .

Thật sớm cảm nhận , Kiều vốn chẳng ưa gì cô.

Cái cảm giác xa lạ thể nhận từ từng chi tiết nhỏ nhất.

 

 

Đôi khi, Kiều Hòa còn hoài nghi bản thật sự là con ruột của bà .

Bởi cô chẳng giống họ ở bất kỳ điểm nào.

bà nội luôn thương yêu cô thật lòng, khiến Kiều Hòa nghĩ rằng vẫn là nhà họ Kiều.

 

 

Kiếp , vì khao khát một mái ấm, Kiều Hòa chọn cách bỏ qua ánh mắt hờ hững .

Cam chịu nuốt xuống tủi nhục đắng cay, miễn cưỡng duy trì một gia đình “yên giả dối”.

Cô từng chỉ một mái nhà.

Một mái nhà thật sự thuộc về .

Mãi đến khi c.h.ế.t một , Kiều Hòa mới tỉnh ngộ.

 

 

cần đám giả nhân giả nghĩa .

Hoặc đúng hơn, nhà họ Kiều vốn chẳng của cô.

Ít nhất, hiện tại .

 

 

Kiều Hòa lạnh giọng, từng chữ rõ ràng:

nhắc nữa, mang ông bác sĩ đây, đổi một lấy một!”

 

 

Sắc mặt Kiều Nhất Mộc cực kỳ khó coi.

Một ông bác sĩ già thôi, vốn chẳng đáng giữ .

lúc Kiều Viên còn cần bác sĩ nội khoa chữa trị.

Hắn tuyệt đối thể để ông bác sĩ già .

 

 

Kiều Nhị Lâm hoảng hốt gào lên:

“Cha… ! Anh cả!!! Các … các mau cứu !

Con nhỏ điên thật sự sẽ g.i.ế.c mất!”

 

 

Hắn cảm nhận rõ, chỉ cần Kiều Hòa động ý, yết hầu lập tức sẽ cắt đứt.

Đây thật sự là đứa em gái nhu nhược ?

Từ khi nào cô trở nên tàn nhẫn đến ?

 

 

Kiều Hòa nheo mắt:

“Các cần bác sĩ gì?

Chữa bệnh cho Kiều Viên?”

 

 

Sắc mặt Kiều Nhất Mộc thoáng biến đổi, trầm giọng đáp:

“Chuyện liên quan đến cô.

Kiều Hòa, mau thả Nhị Lâm , nếu cả nhà chúng sẽ tha cho cô!”

 

 

Kiều Hòa khẽ nhún vai, thản nhiên:

quan tâm. Các tha cho , thì thử xem ai lợi hại hơn.”

 

 

Một câu khiến Kiều Nhất Mộc cứng họng, chẳng thêm gì.

, hiện giờ bọn họ thật sự đối thủ của Kiều Hòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-120-o-trong-bay-co-thoai-mai-khong.html.]

Đừng đến cô, chỉ riêng tên thần bí khó lường Bạc Thời Vụ thôi cũng đủ khiến họ e sợ.

 

 

lúc , trong phòng vang lên một giọng yếu ớt:

“Là… là Kiều Hòa?”

 

 

Kiều Hòa lạnh:

thế, Kiều Viên. Lần cô ở trong bẫy thoải mái ?”

 

 

Câu dứt, Kiều Viên suýt tức đến hộc máu.

Một liền ném cho Kiều Hòa mấy trăm điểm giá trị cảm xúc.

So , chỉ một Kiều Viên cho nhiều hơn cả đám nhà họ Kiều cộng .

 

 

Kiều Hòa nhếch môi, cố ý mỉm :

“Sao nào? Có thử nữa ?

thấy cô ở trong bẫy cũng vui vẻ lắm mà~”

 

 

Kiều Viên nghiến răng, tức đến mức choáng váng.

gắng gượng chống đỡ thể yếu ớt, loạng choạng bước cửa, hung dữ trừng Kiều Hòa:

“Kiều Hòa… cô còn dám xuất hiện mặt chúng ?”

 

 

Kiều Hòa lạnh nhạt:

“Sao dám? Cô là thiên vương lão tử ?

dám động ?”

 

 

Sắc mặt Kiều Viên xanh trắng xen kẽ, chỉ hận thể lao đến đánh cô.

tiếc, cô dám tay.

Kiều Hòa giờ đây quá lợi hại, còn đang khống chế Kiều Nhị Lâm con tin…

 

 

Kiều Hòa phất tay:

“Đủ , nhiều lời. Mau giao bác sĩ đây!

hứa với cháu gái ông , nhất định sẽ đưa ông về.”

Cô cố ý thật to, để ông bác sĩ nhốt trong phòng rõ.

 

 

Quả nhiên, trong căn nhà cũ kỹ , từ lúc Kiều Hòa bước , ông bộ.

Trong lòng ông tràn đầy cảm kích.

Bởi Kiều Hòa thật sự đến để cứu ông, khác hẳn đám nhà họ Kiều vô bắt cóc ông, còn hại cháu gái ông.

 

 

Cơn oán hận tích tụ từ lâu.

Thế nên, khi bọn họ ép ông chữa trị cho Kiều Viên, ông cố tình kê sai thuốc.

Giờ đúng lúc thuốc phát tác.

 

 

Kiều Viên còn kịp cãi với Kiều Hòa, bỗng trợn to mắt, hai tay ôm ngực, kêu thất thanh:

“Anh… ! khó thở… thở nổi…”

Nói dứt câu, Kiều Viên trợn ngược mắt, “uỳnh” một tiếng ngã vật xuống đất bất tỉnh.

 

 

Cả nhà họ Kiều lập tức hốt hoảng:

“Viên Viên!!!”

“Em gái!!!”

 

 

Ngay cả Kiều Nhị Lâm đang bắt con tin cũng quên cả sợ, lo lắng gọi tên cô .

Kiều Hòa hoài nghi, chẳng lẽ Kiều Viên hạ cổ cho cả nhà họ Kiều?

Nếu , bọn họ xem cô như bảo bối đến mức chẳng màng tính mạng bản như ?

 

 

Kiều Nhất Mộc vội bế Kiều Viên lên, lao thẳng phòng trong, hung dữ trừng ông bác sĩ:

“Ông gì em ? Sao ngất ?”

 

 

Ông bác sĩ mở mắt, thản nhiên đáp:

“Chẳng gì cả, chỉ kê đơn theo đúng triệu chứng các thôi.

Sao? Không đúng ?”

Ông nhạt, giọng khàn khàn:

sớm bảo nên đưa cô đến bệnh viện, các chịu tin.

Giờ thì xong , lẽ chẳng bao lâu nữa là mất mạng thôi.”

 

 

Lời nhẹ hẫng, nhưng khiến cả nhà họ Kiều giận sợ.

Không còn cách nào, Kiều Nhất Mộc đành cắn răng hạ lệnh:

“Đưa Viên Viên đến bệnh viện ngay!”

 

 

Trong nháy mắt, cả nhà loạn thành một đoàn, cuống cuồng chuẩn đưa Kiều Viên .

Còn Kiều Nhị Lâm vẫn đang Kiều Hòa khống chế con tin... ngơ ngác:

Cái quái gì ?

Không ai nhớ là sắp g.i.ế.c ?

Loading...