Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 119: Ngứa da rồi à?
Cập nhật lúc: 2025-09-22 08:40:11
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hòa đỡ cô bé từ đất dậy, cau mày dịu giọng hỏi:
“Vết thương của em thế nào ?
Trong thấy khó chịu ?”
Nghe Kiều Hòa quan tâm như , thiện cảm trong lòng cô bé lập tức tăng lên ít.
Cô bé đỏ hoe vành mắt, nhỏ giọng đáp:
“Em …
Chị ơi, cảm ơn chị.
Chị cũng đến tìm ông em ?”
Kiều Hòa gật đầu, giọng trầm xuống:
“. Người nhà chị ung thư, tình hình nguy kịch, cần tìm ông em giúp.”
Về việc Kiều Hòa y thuật của ông cao siêu, cô bé chẳng để ý.
Bởi mỗi ngày đều đến cầu xin ông tay chữa bệnh cứu .
Dù , ông chính là thần y chân chính!
Cô bé nhỏ giọng :
“Vậy chị ơi, chị thể đưa em tìm ông …
Em ông đưa .”
Nói đến đây, vành mắt cô bé đỏ rực.
Kiều Hòa dịu giọng an ủi:
“Yên tâm, em cứ ở nhà đợi.
Chị ai đưa ông em .
Chị sẽ đưa ông trở về.”
Cô bé sững sờ:
“ mà chị… chị …”
Kiều Hòa giải thích nhiều, chỉ dìu cô bé xuống ghế sofa:
“Bên ngoài đang mưa to, em vết thương, đừng chạy lung tung.
Chỉ cần nhớ, chị nhất định sẽ đưa ông em về.”
Nói xong, khóe môi Kiều Hòa khẽ nhếch, nở nụ tự tin.
Nước mắt cô bé thiếu chút nữa trào , xúc động :
“Vậy… phiền chị !”
Kiều Hòa giơ tay động tác OK, khoác áo mưa sải bước ngoài.
Không hiểu vì , trong khoảnh khắc , cô bé thấy Kiều Hòa giống hệt một siêu hùng trong phim hoạt hình.
Bóng lưng thật ngầu!
Thế nhưng bước ngoài, Kiều Hòa lập tức trận mưa lạnh buốt xối thẳng ướt nhẹp.
Không còn cách nào, dù Kiều Hòa mạnh mẽ đến cũng chẳng thể thắng nổi Thiên Đạo.
Ông Trời mới là kẻ lợi hại nhất, diệt con đơn giản vô cùng.
Kiều Hòa rõ nơi ở của nhà họ Kiều, nhưng nơi đó cách nhà ông bác sĩ già một đoạn ngắn.
Đoạn đường , cô cực kỳ gian nan, cũng khó chịu.
Đến khi cửa nhà họ Kiều, lòng Kiều Hòa dồn nén một bụng lửa giận.
Cô vẫn đang suy nghĩ tại nhà họ Kiều bắt ông bác sĩ già .
Chẳng lẽ vì Kiều Viên cho họ thiên tai sẽ chấm dứt?
ngẫm , lẽ Kiều Viên sớm thế .
Chắc là do Kiều Viên xông biệt thự của cô, rơi bẫy mà cô cùng Bạc Thời Vụ bố trí, thương nhẹ.
Cho nên mới mời ông bác sĩ già đến để trị thương.
"Ầm!"
Kiều Hòa vung chân đá mạnh cửa.
Một cước xuống, cánh cửa rung lắc dữ dội, gần như sắp rơi , nhưng khóa trong vẫn bung.
Cô xoay hoạt động gân cốt, thêm một cước nữa.
Ngay đó, từ bên trong truyền tiếng gầm gào thô bạo của đàn ông:
“M* nó! Ai đấy? Nửa đêm nửa hôm còn đạp cửa?”
Chẳng bao lâu , liền tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ thôi , chính là tên lưu manh Kiều Nhị Lâm.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc cửa mở.
Kiều Hòa khoác áo mưa dày, mặt mũi che khuất, nhận là ai.
Kiều Nhị Lâm bụng đầy lửa giận, cau mày quát:
“Mày là ai? Có chuyện gì? Không việc thì mau cút cho ông!”
Lúc , Kiều Hòa bật lạnh, giọng trầm thấp:
“Kiều Nhị Cẩu, lâu gặp.
Anh ngứa da ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-119-ngua-da-roi-a.html.]
Mắt Kiều Nhị Lâm lập tức trợn trừng, đúng lúc đó, một trận gió mạnh thổi tới, hất tung chiếc ô trong tay .
Kiều Nhị Lâm: “…”
Vừa hoa mắt ?
Tại thấy cái giọng chướng tai của con tiện nhân Kiều Hòa?
Còn kịp hồn, mưa xối ướt như chuột lột.
Kiều Nhị Lâm: “…”
Đ*m* cái ô của tao!
Kiều Hòa ung dung bước , thẳng chân đá n.g.ự.c , khiến ngã nhào xuống đất, chó gặm bùn.
Cô nhịn khúc khích .
Kiều Nhị Lâm đau điếng, lửa giận bùng lên.
Cái lực , cái sự coi thường !
Không Kiều Hòa thì còn ai đây?
“Kiều Hòa!!! Mày dám vác mặt về ?”
Hắn tru tréo như chó dại.
Kiều Hòa tặng thêm cho một cước, đá cho thở dốc, suýt ngất tại chỗ.
Kiều Nhị Lâm chỉ mặt cô, giận đến tím tái.
Kiều Hòa chẳng phí lời, trực tiếp túm lôi trong nhà.
Thế là gã đàn ông cao gần 1m8 cô lôi xềnh xệch như cái giẻ lau.
Kiều Nhị Lâm: “……”
Đ*m*! Con tiện nhân khỏe thế chứ?
Hai cú đá dọa ngoan ngoãn hẳn.
Vào nhà, Kiều Hòa hất áo mưa, rút con d.a.o găm sáng lạnh từ trong túi.
Chưa kịp phản ứng, lưỡi d.a.o kề sát cổ .
Kiều Nhị Lâm kinh hãi: “!!!”
Sắc mặt tái mét, rùng kêu thất thanh:
“Mày… mày định gì?”
Kiều Hòa nhếch môi:
“Làm gì ? Dĩ nhiên là biến thành con tin .”
Dù chắc con tin hữu dụng .
lúc , từ trong phòng trong truyền giọng trầm thấp của Kiều Nhất Mộc:
“Nhị Lâm, chuyện gì ?”
Kiều Nhị Lâm lập tức gào to:
“Anh cả cứu mạng! Kiều Hòa, con điên g.i.ế.c !”
Ngay câu , liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp từ trong phòng.
Kiều Nhất Mộc xuất hiện đầu tiên, thấy cảnh Kiều Hòa kề d.a.o cổ Kiều Nhị Lâm, ánh mắt lập tức âm trầm lạnh lẽo.
“Kiều Hòa? Cô phát điên gì thế?
Chúng tìm cô gây sự nữa, tại còn về chuyện với Nhị Lâm?”
Giọng lạnh như băng, Kiều Hòa chẳng khác nào một cái xác.
Kiều Hòa nhướng mày, nheo mắt, giọng lạnh lùng:
“ mục đích gì khác. Thả bác sĩ .”
Nghe , tất cả đều biến sắc.
“Bác sĩ?”
Kiều Nhất Mộc trầm giọng.
“Sao cô bọn đưa ông về đây?”
Kiều Tam Sâm cũng ngạc nhiên:
“Chuyện ngoài chúng tao, ai cả.
Sao mày rõ như thế?
Chẳng lẽ… mày năng lực tiên tri?
Hay là cháu gái của ông bác sĩ già gọi giúp, khéo tìm đúng mày?”
Kiều Hòa lạnh lùng cắt ngang:
“Thả . đưa ông .”
Lời dứt, động tác tay càng mạnh.
Chỉ thoáng chốc, cổ Kiều Nhị Lâm rạch một vết máu.
Khí tức âm u, điên cuồng toát từ Kiều Hòa.
Đó chính là thở tử thần của một kẻ từng g.i.ế.c .
Điều đó khiến Kiều Nhị Lâm dám thở mạnh, run rẩy, tim đập loạn, hoảng loạn cầu cứu:
“Anh… cả cứu !!”