Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 118: Tìm bác sĩ
Cập nhật lúc: 2025-09-22 07:54:15
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Hòa khẽ lắc đầu:
“Không cần , giờ cho nghỉ ngơi thì cũng chẳng thể ngủ nổi.”
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Mới chỉ quen Lâm Xảo bao lâu.
Kiều Hòa cảm giác như từng gặp cô từ lâu đây.
Có lẽ… đây chính là huyết thống.
Không cần gì, tự nhiên thể cảm nhận đối phương quan trọng với đến thế nào.
Việc thể gặp Lâm Xảo, đối với Kiều Hòa mà , cũng là một loại duyên phận.
Có lẽ là trong họa phúc, dù mấy bé mèo con thất lạc.
cuối cùng chỉ tìm , mà còn tìm thấy một nữa…
Những chuyện hiện tại Kiều Hòa thể cho Lâm Xảo .
Dù thì cô cũng cách nào giải thích vì Lâm Xảo chính là của .
Lông mày Kiều Hòa khẽ nhíu , lo lắng quan sát tình trạng của Lâm Xảo.
Ngoài cửa sổ, mưa bão càng lúc càng lớn, tựa như nuốt chửng cả thế giới.
Hai đều căng thẳng chằm chằm Lâm Xảo, một khi tình huống bất thường thì sẽ kịp thời ứng phó.
Kiều Hòa cũng rõ, cô và Bạc Thời Vụ đều chẳng hiểu gì về y học nội khoa.
Cho dù thuốc trong tay, cũng dùng loại nào để trị liệu.
Sắc mặt Kiều Hòa ngày càng khó coi.
Không qua bao lâu, cô bỗng thấy giọng hệ thống vang lên:
【Thấy các lo cho bà lão như , quét quanh một lượt.】
【Ở đây một vị bác sĩ, nhưng già , hình như là bác sĩ nghỉ hưu.】
【Ngoài vị bác sĩ đó , chỉ còn Kiều Nhất Mộc.】
Ánh mắt Kiều Hòa lập tức sáng rực lên:
[Bác sĩ già? Ông ở ? mời ông ngay!]
Hệ thống Bỏ Mặc hạ giọng đáp:
【 cho cô vị trí cụ thể.】
[Ừ ừ, thống tử, thật là quá , oan uổng nha~]
Kiều Hòa cảm động đến mức suýt .
Hệ thống Bỏ Mặc thấy là lạ, hình như nó thể cảm nhận một chút cảm xúc của con .
Dù chỉ là một ít thôi, nhưng so với thì khá hơn nhiều.
Sau đó nó bồi thêm một câu:
【Cảm động thì cũng chẳng ăn , cô cố gắng kiếm thêm cho chút giá trị cảm xúc .】
Kiều Hòa lặng lẽ lau giọt lệ chua xót trong lòng, bất đắc dĩ đáp:
[Thống tử, thật sự đổi …]
Hệ thống cạn lời, báo cho cô địa chỉ bác sĩ già.
Kiều Hòa liền dặn dò Bạc Thời Vụ mấy câu, giống như một con thỏ mà vội vàng lao ngoài.
Ngay lúc đó, Bạc Thời Vụ đuổi theo:
“Bên ngoài mưa to, quá nguy hiểm.
Cô đưa địa chỉ cho , tìm .”
Kiều Hòa liếc vẻ lạnh lùng của Bạc Thời Vụ, trong lòng nghĩ:
Dù tìm bác sĩ, nhưng trong đêm mưa gió thế , chắc chịu cùng .
Nếu Bạc Thời Vụ trực tiếp dùng bạo lực “khiêng” bác sĩ về...
Lỡ vị bác sĩ đó tính tình cố chấp, nhất định chịu khám cho bà thì ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Hòa cảm thấy vẫn nên tự thì hơn.
Nếu ông bác sĩ tính tình quái gở, cô sẽ mềm mỏng cầu xin, biếu chút tiền hoặc đồ vật.
Nếu đối phương chỉ tham sống sợ chết, thì cứ mạnh tay, trực tiếp bắt về là xong.
Chỉ là một ông già thôi, cô nào sợ.
“Anh ngoài gì, cứ ở nhà chăm sóc bà cho .
gần đây bác sĩ, mời ông .”
Nói xong, Kiều Hòa khoác áo mưa lao màn mưa.
Năm bé mèo con cũng chạy theo, nhưng Kiều Hòa đầu :
“Không ngoài, ngoan ngoãn ở nhà!
Nếu thì sẽ lo đấy.”
Cô dịu dàng mỉm .
Mưa quá lớn, trong màn mưa, Kiều Hòa gần như nuốt chửng.
Đến cả bóng dáng năm bé mèo con cô cũng chẳng còn rõ.
Mấy bé mèo nhỏ lo lắng mà hụt hẫng cô, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-118-tim-bac-si.html.]
Kiều Hòa gấp gáp chạy về phía nhà bác sĩ già.
Mưa bão dồn dập, gió lốc quét qua, nhiều cây cối gió bẻ gãy ngang .
Trong thời tiết khủng khiếp như thế , phần lớn đều sợ hãi trốn trong nhà, tuyệt đối dám ngoài.
Hơn nữa, quốc gia cũng phát cảnh báo bão, khuyên đừng khỏi nhà, hãy đợi qua cơn bão.
Thế nhưng Kiều Hòa , bão mà “qua ” .
Thiên tai kết thúc, thiên tai khác sẽ ập đến.
Hoàn cho con một cơ hội thở dốc.
Cô liều mạng chống chọi trong cuồng phong, mất hơn mười phút mới chạy đến nhà bác sĩ.
Kiều Hòa gõ cửa thật mạnh, sốt ruột gọi:
“Bác sĩ! Bác sĩ, ông ở nhà ? Ngủ ?”
Trong nhà vẫn còn sáng đèn, cô càng hy vọng.
… mãi chẳng ai mở cửa.
Lông mày Kiều Hòa cau chặt, cô gõ cửa càng gấp.
Ba phút trôi qua, cô thậm chí trèo tường .
Suy nghĩ một lát, cô nếu cứ thế thì , hôm nay nhất định gặp bác sĩ già.
Rồi đưa ông về xem bệnh cho bà.
Lại đợi thêm một phút, Kiều Hòa nheo mắt, quyết định trèo tường.
Với cô, động tác dễ như trở bàn tay, loáng một cái nhảy sân.
Một mảnh yên tĩnh c.h.ế.t chóc.
Ngoài tiếng mưa bão, trong nhà bác sĩ già lặng ngắt như tờ.
Kiều Hòa cẩn thận gọi:
“Bác sĩ? Thật xin , việc gấp nên mới trèo tường đây.”
Vẫn tiếng đáp .
Cô thấy kỳ lạ, liền nhẹ nhàng tiến gian nhà trong.
Đèn còn sáng, cửa chính khép hờ.
Lòng Kiều Hòa khẽ d.a.o động, cô từ từ đẩy cửa .
Rồi...
Trước mắt cô là một cô bé hôn mê bất tỉnh.
Chừng hơn mười tuổi, đầu vết thương, ngã gục nền đất.
Kiều Hòa vội vàng gọi:
“Em gái nhỏ, tỉnh !”
Nhà bác sĩ mà xảy chuyện thế , hẳn là biến cố đột ngột.
“Em gái nhỏ?”
Ngay lúc đó, cô bé mê man khẽ mở mắt.
Thấy một lạ, lập tức sợ hãi đến run cả .
Kiều Hòa nhanh chóng giải thích:
“Đừng sợ, chị , chị chỉ tìm bác sĩ thôi.
Em thế? Có đánh ?”
Cô bé dần lấy ý thức, rõ mục đích của Kiều Hòa, sắc mặt liền lạnh lẽo:
“Chị! Chị cũng đưa ông ?
Ông … ông lợi hại như thế, chính vì quá lợi hại nên mới bọn mang … hu hu hu…”
là trẻ con, hết câu tủi òa , cũng bởi vì quá sợ hãi.
Kiều Hòa dịu giọng dỗ dành:
“Đừng , chị thật sự .
Em cho chị ai bắt ông , chị sẽ giúp em tìm ông về.”
Trong thời kỳ đặc biệt , bác sĩ quả thực là một “tài nguyên” vô cùng quý giá.
Chẳng lẽ gần đây tổ chức nào đó, sớm đoán thiên tai kết thúc, nên tay bắt cóc bác sĩ?
Cô bé nức nở đáp:
“Em… em bọn họ là ai, chỉ nhớ ba đàn ông… hu hu… ai cũng đều cao to.
Còn một đeo kính, trông thì nho nhã lắm, nhưng chính đánh em…”
Càng kể, cô bé càng run rẩy vì sợ.
Lông mày Kiều Hòa nhíu chặt.
Ba gã đàn ông?
M* kiếp, chẳng lẽ là ba con ch.ó nhà họ Kiều ?