Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 116: Tôi đều nghe lời cô

Cập nhật lúc: 2025-09-22 07:32:38
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nụ của thiếu nữ giống như một chiếc bánh su kem mềm mại, mang theo vị ngọt dịu dàng.

Tâm tình của Bạc Thời Vụ trong khoảnh khắc bỗng trở nên sáng bừng.

Dẫu ngoài mưa lớn xối xả cũng chẳng thể ảnh hưởng đến cảm xúc của lúc .

Hương thơm của món lẩu Sukiyaki lan tỏa giữa hai .

 

 

Đột nhiên, trong đầu Kiều Hòa vang lên giọng máy móc của hệ thống Bỏ Mặc:

【Độ hảo cảm của Bạc Thời Vụ +10!】

 

 

Nghe thấy , Kiều Hòa ngẩn .

Cô thật sự ngờ Bạc Thời Vụ vẫn còn tiếp tục gia tăng hảo cảm…

Người đàn ông rốt cuộc đang nghĩ gì ?

Là… thích cô ?

 

 

Vừa thoáng ý nghĩ đó, Kiều Hòa lập tức dời ánh mắt , dám thẳng Bạc Thời Vụ nữa.

cho rằng sẽ thích .

 

 

Là một từ nhỏ đến giờ vẫn đơn .

Đối với chuyện tình cảm nam nữ, Kiều Hòa nhiều hiểu .

Có lẽ hảo cảm nhất định là tình yêu .

Thích cũng nhiều loại thích mà~

 

 

Nghĩ , trong lòng cô ngược cũng thấy khó xử như ban nãy.

Chỉ là khi thấy tặng cho điểm hảo cảm, nhịp tim của cô tựa như lỡ mất một nhịp.

“À thì… ngoài đây, gì cần giúp thì cứ gọi .”

 

 

Nói xong, Kiều Hòa thấy giọng trầm thấp mà dễ của Bạc Thời Vụ:

“Ừ, , cô Kiều.”

 

 

Đôi mày thanh tú của Kiều Hòa nhíu , cô thấp giọng:

“Chúng quen lâu thế , cần lúc nào cũng gọi là ‘cô Kiều’ , kỳ lắm…”

 

 

Bạc Thời Vụ sững sờ, khẽ .

Khuôn mặt tuấn mỹ ánh lên nụ ôn hòa, như đóa hoa cao lạnh ánh dương bao phủ.

 

 

“Vậy nên gọi cô thế nào?

đều theo cô.”

Anh nhỏ, ánh mắt xanh thẳm yên tĩnh về phía Kiều Hòa.

 

 

Kiều Hòa khẽ ho một tiếng:

“Gọi cũng , gọi Kiều Hòa cũng .”

 

 

Bạc Thời Vụ khẽ gật đầu:

“Được, Kiều Hòa.”

 

 

Hai tiếng "Kiều Hòa" như hòn sỏi nhỏ rơi xuống mặt hồ trong lòng cô, khẽ gợn lên những vòng sóng lăn tăn.

Cô cảm giác vành tai nóng, liền đưa tay che , :

“Thấy , gọi thế chẳng hơn .”

 

 

Khóe mắt Bạc Thời Vụ ánh lên ý , nhàn nhạt đáp:

“Được, cô cũng gọi là ‘cái đuôi nhỏ’ nữa.”

 

 

Kiều Hòa nhướng mày, nhoẻn :

“Không , nhất định gọi là cái đuôi nhỏ~

quen gọi mà!”

híp mắt .

 

 

Cô cảm thấy cái biệt danh thuận tai.

Hơn nữa, ngoài cô thì chẳng ai khác gọi như thế.

Tựa như một loại cảm giác độc quyền.

Chỉ là, lúc Kiều Hòa còn nhận điều đó.

 

 

Bạc Thời Vụ bất đắc dĩ khẽ, trong ánh mắt thấp thoáng nét cưng chiều:

“Chỉ cho quan phóng hỏa thôi ?”

 

 

Kiều Hòa bật , để lộ hàm răng trắng nhỏ xinh:

, cho dân đốt đèn~”

 

 

Bạc Thời Vụ chỉ , thêm, tiếp tục chuẩn nguyên liệu nấu ăn.

Kiều Hòa rời khỏi bếp, bắt đầu dọn dẹp phòng khách.

Phòng khách rộng, đồ đạc đầy đủ, chỉ là phủ đầy bụi, xử lý qua một chút là .

 

 

Nơi địa thế khá cao, cho dù mưa lớn kéo dài dẫn đến lũ lụt, cũng dễ ngập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-116-toi-deu-nghe-loi-co.html.]

Nếu mưa càng lúc càng dữ dội, Kiều Hòa sẽ đưa lên vùng núi cao hơn để tránh nạn.

Dẫu rằng thể xảy sạt lở đất, nguy hiểm chẳng kém, nhưng so với việc lũ cuốn thì vẫn an hơn.

 

 

Dĩ nhiên, tiền đề là dãy núi dễ phát sinh lở đất.

Những điều Kiều Hòa sớm nghiên cứu kỹ, thậm chí còn khoanh tròn bản đồ.

 

 

Hiện giờ mới chỉ là giai đoạn đầu mưa lớn, bão vẫn đổ bộ.

Nếu tình huống thật sự thể xoay chuyển, cô sẽ rời .

Trong thiên tai, quan trọng nhất chính là sống sót.

 

 

Ánh mắt Kiều Hòa thoáng tối .

Những ngày qua, cô vẫn luôn lo lắng về ba chú mèo con còn tìm .

Không chúng giờ

 

 

, lúc Kiều Phi và Kiều Cận vẫn đang ở trong hang núi.

Kể từ khi mưa lớn bắt đầu, phần lớn những động vật còn sống sót đều xuất hiện.

Vì thời tiết mát mẻ hơn, cá thể nào cũng nỗ lực ngoài kiếm ăn, tìm nước uống.

 

 

Kiều Cận đói đến mức sắp chịu nổi, nhưng cô bé vẫn gắng nhịn.

Đi săn lúc vốn chẳng dễ dàng gì.

Dù Kiều Phi  năng lực kỳ lạ, nhưng mỗi dùng, nhóc đều suy kiệt vô cùng.

May mà sức lực của Kiều Cận lớn, kéo Kiều Phi chạy trốn thành vấn đề.

nếu thật sự gặp thiên địch, chỉ một Kiều Cận thì đủ sức sống sót.

, hai mèo con gắng gượng nhẫn nhịn, hy vọng đợi đến khi mưa nhỏ mới tìm Kiều Hòa.

 

 

Mà Kiều Hòa cũng luôn mong sớm tìm lũ mèo con.

Chỉ tiếc… các gói quà ngẫu nhiên vẫn hề xuất hiện manh mối gì liên quan đến chúng.

Cô đành thôi, ép bản nghĩ quá nhiều.

Vừa ăn Sukiyaki, Kiều Hòa cân nhắc để giảm bớt bệnh tình của Lâm Xảo.

 

 

ung thư phổi, ban đêm thường xuyên ho, thậm chí còn ho m.á.u đen.

Ung thư... là căn bệnh nan y thuốc chữa, điều Kiều Hòa rõ hơn ai hết.

 

 

Cô thử hỏi hệ thống Bỏ Mặc:

[Có cách nào chữa ung thư ?]

 

 

Hệ thống tra xét một lượt:

【Ở vị diện thì .】

 

 

Kiều Hòa nhạy bén bắt chữ “vị diện”.

Cô lập tức hỏi:

[Vậy tức là ở vị diện khác sẽ thuốc đặc trị ung thư đúng ?]

 

 

Hệ thống: 【……】

Nó chợt cảm giác gài bẫy, con quả nhiên quá xảo quyệt.

Đành trả lời:

【Nói thế cũng sai, nhưng mà……】

 

 

[ mà cái gì? Mau !]

Kiều Hòa nóng ruột hỏi.

 

 

Hệ thống thở dài:

【Phải rút từ gói quà ngẫu nhiên, hoặc đổi trong cửa hàng hệ thống.】

 

 

Kiều Hòa lướt qua cửa hàng, thất vọng thở dài:

[Không , chẳng thứ đó.]

 

 

Trong đó chỉ các loại thuốc chữa trị ngoại thương, hoặc một vắc xin.

Thuốc liên quan đến ung thư cũng , nhưng chỉ là loại giảm nhẹ triệu chứng, chữa ngọn chữa gốc.

Hơn nữa, bất kỳ loại thuốc nào cũng đòi hỏi lượng giá trị cảm xúc cao.

 

 

Cô nghĩ hiện tại thể tiêu xài bừa bãi.

Tình trạng của Lâm Xảo tuy tệ, nhưng vẫn đến mức thể sống tiếp.

Giá trị cảm xúc dành cho các gói quà ngẫu nhiên về dị năng.

Nếu may mắn rút dị năng hệ trị liệu, bệnh ung thư của bà thật sự thể chữa khỏi.

 

 

Nghĩ đến đây, Kiều Hòa chỉ lấy một ít thuốc giảm đau từ gian, tạm thời giúp Lâm Xảo dễ chịu hơn.

Giờ cũng chỉ thể

 

 

Đêm hôm đó, một tia sét dữ dội bất ngờ giáng xuống.

Kiều Hòa lập tức tỉnh giấc.

Vốn dĩ cô ngủ nông, tỉnh dậy thì thấy năm chú mèo con đều bên cạnh, ngủ say sưa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, định tiếp tục nhắm mắt.

đúng lúc đó, từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng ho dữ dội của Lâm Xảo…

Loading...