Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 115: Trận Mưa Lớn Ập Xuống!

Cập nhật lúc: 2025-09-22 07:23:57
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Hòa chỉ thể nuốt hết tất cả những khó chịu trong lòng.

Sau đó, cô cướp thêm một ít vật tư, trong đó ít xúc xích loại kém chuột gặm qua.

Kiều Hòa đánh, điên cuồng nhét xúc xích miệng.

Ăn đến mức nhịn mà rơi nước mắt…

 

 

Lần đó, cô suýt chút nữa đánh chết.

Thế nhưng cô cũng ăn xúc xích.

Kiều Hòa nghĩ, thật cái cũng chẳng ngon lành gì, cô vốn cũng chẳng ăn.

Chỉ là vì Kiều Viên tất cả cưng chiều, còn cô thì chẳng .

Nên cô chỉ thể tự thương lấy bản .

 

 

Bởi , từ đến nay, Kiều Hòa luôn cảm thấy vô cùng cô độc.

mất đám mèo con, gần như đồng nghĩa với việc mất tất cả.

Trên thế giới hầu như còn sự vật nào gắn kết với cô nữa.

 

 

bây giờ thì khác .

Tám bé mèo con của cô vẫn chết, bên cạnh năm bé.

Ba bé khác tuy rõ tung tích, nhưng vẫn còn sống khỏe mạnh.

Kiều Hòa tin chắc rằng chúng sẽ sống tiếp.

Cô cũng sẽ dùng hệ thống để giúp chúng mạnh hơn, lợi hại hơn.

 

 

Cô còn gặp Bạc Thời Vụ.

Tuy lúc đầu qua thì giống .

một thời gian ở chung, Kiều Hòa lòng đen tối.

Chỉ là vẻ ngoài lạnh lùng mà thôi.

Đối diện với kẻ địch cũng bao giờ do dự, g.i.ế.c thì g.i.ế.c ngay.

Thân thế tuy bí ẩn, nhưng ít nhất hiện tại sẽ phản bội cô.

Hơn nữa, còn là một “tay đấm” cực kỳ lợi hại.

 

 

Cô còn gặp bà…

Một quan hệ huyết thống với .

 

 

Kiều Hòa điều chỉnh tâm tình, mỉm khẽ :

“Bà hỏi tại , vì con thôi.

Con đưa bà cùng, chẳng lẽ ?”

 

 

Chỉ cần là điều Kiều Hòa , chẳng gì khiến cô bỏ cuộc.

 

 

Nhận câu trả lời , Lâm Xảo khẽ ngẩn .

Bà vốn nghĩ sẽ thấy Kiều Hòa rằng:

“Vì bà cứu mèo của con, nên con báo đáp.”

Hoặc:

“Vì con thấy bà đáng thương, nên giúp đỡ bà…”

tuyệt đối ngờ rằng, chỉ đơn giản là vì Kiều Hòa “”.

 

 

Lâm Xảo bỗng .

Bà cảm thấy Kiều Hòa thật sự là một cô gái thú vị.

Một kiểu mà cả đời bà từng gặp qua.

 

 

“Được thôi, gì mà chứ…

Chỉ là cô gái nhỏ , e rằng sẽ liên lụy đến con, cho nên…

Nếu một ngày nào đó con nữa, thì cứ để nhé.

Ta sẽ trách hận gì con cả, cảm ơn con còn chẳng kịp.”

 

 

Kiều Hòa gật đầu:

“Được thôi bà ạ.

Vậy thì khi con bà rời , bà cứ xem con như nhé!”

 

 

tít mắt, đôi con ngươi đen láy cong cong như vầng trăng non.

Lâm Xảo cũng :

“Được~”

 

 

Bạc Thời Vụ thấy cuộc trò chuyện của họ, vô thức liếc hai qua gương chiếu hậu.

Anh hỏi Kiều Hòa, liệu thể xem như là của cô

dám .

 

 

Anh thì thể gì của cô chứ?

Anh trai? Chú ?

Chú thì hình như thích hợp lắm…

Kiều Hòa cũng nhỏ hơn bao nhiêu.

Anh trai… cũng hợp.

Bạc Thời Vụ vứt bỏ những ý nghĩ phần hoang đường trong đầu, chuyên tâm lái xe.

 

 

Chẳng bao lâu, cuối cùng cũng đến “ngôi nhà mới”.

Đó là một căn nhà cổ ở ngoại ô thành phố, diện tích nhỏ, một sân lớn và một tòa biệt thự ba tầng.

Sân bỏ hoang, đầy cỏ dại khô héo nắng.

 

 

Ngay khi họ nhà, bên ngoài cơn mưa lớn liền trút xuống như điên cuồng.

Những hạt mưa to dày đặc, giống như vô mũi tên lạnh lẽo b.ắ.n xuống.

Kiều Hòa mái hiên ngoài, gần như chẳng rõ cánh cổng sắt.

Xem trận mưa lớn sẽ ngừng ngay .

 

 

Đôi mắt Kiều Hòa nheo , hiện tại hầu như chẳng ai chuyện .

Mọi nhiều hơn là đang cảm thán cái nắng nóng khủng khiếp cuối cùng cũng biến mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-115-tran-mua-lon-ap-xuong.html.]

Không ít kẻ còn đang dầm mưa ngoài .

 

 

Lúc , Bạc Thời Vụ hỏi:

“Cô Kiều, căn nhà cần dọn dẹp một chút. Cô đói ?

Nếu đói thì dọn ngay.”

 

 

Kiều Hòa lúc mới sực nhớ, hình như lâu ăn gì.

Nghe nhắc đến, quả nhiên cảm thấy đói.

tít mắt:

“Ừm… đói thật. Vậy chúng ăn , ăn gì?”

 

 

Bạc Thời Vụ mỉm nhạt:

“Ăn gì cũng , kén chọn.”

 

 

Kiều Hòa , Bạc Thời Vụ đúng là chẳng kén ăn gì cả.

Chỉ cần là đồ ăn, đều thể ăn.

Cô thậm chí còn nghi ngờ vị giác, nếu thì chắc là khả năng nhẫn nại quá mạnh.

 

 

Nghĩ một hồi, cũng chẳng ăn gì.

Cô liền nhảy đến mặt Lâm Xảo, hì hì hỏi:

“Bà ăn gì thế, bà bà?”

 

 

Lâm Xảo ngạc nhiên, :

“Xem con ăn gì thôi.”

 

 

“Không , bà chọn một món~

Con gợi ý nhé: cơm canh cháo, lẩu Sukiyaki, nướng thịt~”

 

 

Lâm Xảo ngẩn :

“Sukiyaki là gì?”

 

 

bao giờ ăn, cũng từng qua.

Mười mấy tuổi bà đưa đến thôn Nhật Lạc, sống những ngày đói no thất thường, khổ sở trăm bề.

 

 

Kiều Hòa cong mắt:

“Là lẩu Nhật, cay, ăn ngon lắm.”

 

 

Lâm Xảo trận mưa ngoài , :

“Đang mưa to, trong nhà ít khí, chúng ăn món đó .”

 

 

Kiều Hòa gật đầu lia lịa:

“Quyết định nhé, ăn Sukiyaki thôi!”

 

 

Bạc Thời Vụ khẽ :

“Được.”

 

 

Nguyên liệu tuy khác với Sukiyaki truyền thống, nhưng cơ bản vẫn thể .

Chỉ là phần nước dùng thì cần Bạc Thời Vụ nêm nếm.

Khi dọn thức ăn trong nhà, hình như thấy gói gia vị Sukiyaki nào.

 

 

Thế nhưng khi bếp, chẳng Kiều Hòa từ chui , bất ngờ ném cho một gói gia vị.

“Nè, tìm thấy . Có tầm  xa ?”

hì hì.

 

 

Bạc Thời Vụ:

, Cô Kiều xa trông rộng nhất .”

 

 

Kiều Hòa hớn hở, nếu lưng cái đuôi thì chắc giờ vểnh tận trời.

Thế là cô dọn phòng ngủ cho ba và mấy bé mèo con.

Bạc Thời Vụ thì bận rộn chuẩn nguyên liệu trong bếp.

Giờ thời tiết còn nóng, thực phẩm để trong bếp cũng sợ hỏng.

 

 

Trong căn nhà cổ, đồ điện cơ bản đều đầy đủ, tất cả là do Kiều Hòa chuẩn từ .

Trước cô còn nghĩ “địa ngục cực nhiệt” sẽ kéo dài nửa năm đến một năm, nên vẫn đến đây sắp xếp.

Giờ thì , thể dọn .

 

 

Điều duy nhất hảo, chính là nơi ở gần nhà họ Kiều.

Kiều Hòa nghĩ, chắc bọn họ cũng sẽ mò qua .

Dưới trận mưa lớn thế , ngốc mới ngoài xem trong căn nhà cổ ai ở .

 

 

Chẳng bao lâu , mùi thơm nức mũi của Sukiyaki lan khắp phòng bếp.

Kiều Hòa nhịn , len lén đến gần bếp, nước miếng suýt chảy .

 

 

Bạc Thời Vụ đầu, cũng ngay đó là con mèo tham ăn Kiều Hòa.

“Đợi một lát, sắp xong .”

Giọng dịu dàng.

 

 

Kiều Hòa hì hì:

“Sao ?”

Loading...