Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 110: Dùng giày đánh vào mặt
Cập nhật lúc: 2025-09-22 01:28:20
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm trạng của Lâm Xảo vô cùng phức tạp, mắt bà thoáng hiện lên vẻ chấn động.
Nói thật thì Lâm Xảo thật sự ngờ Kiều Hòa sẽ giúp bà xả giận…
Bà cứu hai bé mèo con đáng yêu cũng chỉ vì thấy chúng thật đáng thương, dang tay cứu lấy.
chỉ cần nghĩ quãng thời gian bi thảm năm xưa.
Khi xưa, bà rơi cảnh khốn cùng mà chẳng một ai chịu giúp.
Trái tim Lâm Xảo đau thắt đến mức nghẹt thở.
Kiều Hòa lôi mụ mập đến mặt Lâm Xảo, đó giơ chân đạp mạnh khoeo chân mụ.
“Aaaaaaaaaaa!!!!!!!”
Mụ mập hét thảm một tiếng, lập tức quỳ rạp xuống ngay giường của Lâm Xảo.
Kiều Hòa híp mắt, giọng nhẹ nhàng như trêu đùa:
“Đừng ồn ào, ngoan ngoãn xin bà bà , sẽ tha cho mụ một , thế nào?”
Mụ mập vốn tính nóng nảy.
Lòng vẫn e ngại Kiều Hòa, nhưng việc quỳ mặt Lâm Xảo khiến mụ chịu nổi.
Mụ gào ầm lên:
“Cái gì?! Bắt tao xin nó á?
Lâm Xảo, mày chẳng qua chỉ là một con đàn bà hạ tiện!
Cũng xứng để tao xin ?”
Mụ hét chói tai, hận thể lao lên xé rách mặt Lâm Xảo.
Kiều Hòa xong, mặt chút cảm xúc, giơ tay tát thẳng hai cái, lạnh giọng:
“Biết chuyện đấy?”
Mụ mập tức tối trừng mắt Kiều Hòa.
bên , Kiều Hòa nhận một đống “giá trị oán hận” từ mụ .
Thế là cô liền tát thêm mấy cái nữa.
Mặt ả mập vốn phù nề, giờ càng sưng vù, trắng bệch trông chẳng khác nào cái bánh bao, so còn kém cả mặt heo.
Kiều Hòa liếc một cái, thấy gớm đến nỗi chói cả mắt.
Trái , Lâm Xảo tuy gương mặt hằn đầy nếp nhăn, mái tóc bạc trắng vì năm tháng bào mòn.
kỹ ngũ quan thì rõ ràng bà từng là một mỹ nhân.
Dù thời gian khắc nghiệt, phong thái nơi bà vẫn mất .
Khó mà tưởng tượng nổi năm đó khi Lâm Xảo bắt về thôn Nhật Lạc, bà tuyệt vọng và sụp đổ đến mức nào…
Kiều Hòa thở dài, dịu giọng :
“Bà bà, , xử lý mụ thế nào, bất kể cách gì, đều giúp bà.”
Đây xem như là trả ân tình lớn mà Lâm Xảo từng dành cho cô.
Lâm Xảo cảm kích Kiều Hòa, viền mắt đỏ hoe.
Bà cố nén, dám lén lau nước mắt, chỉ khe khẽ :
“Cô bé… bà già chẳng còn sống bao lâu nữa, lôi kéo các con …
Các con thật sự mạnh, nhưng… giữ thôn còn lợi hại hơn nhiều…”
Nghe , Kiều Hòa suýt nữa bật .
Thật gã “ giữ thôn” đó bọn cô đánh cho thành cháu ngoan .
Giờ chắc còn đang soi gương tự kỷ ở đó.
Mụ mập nhắc đến“ giữ thôn” thì lập tức phổng mũi.
Mụ lạnh lùng Kiều Hòa, khẩy:
“Con tiện nhân! Người giữ thôn của chúng tao tuyệt đối sẽ tha cho mày!
Mày dám ngang ngược thế ? Đợi ông xuất hiện, chắc chắn sẽ g.i.ế.c mày!
Rồi đem mày bán cho cả đám lão già, ha ha ha…”
Nói đến đây, mụ còn châm chọc liếc Lâm Xảo:
“Giống hệt con mụ già sắp c.h.ế.t đó!”
Sắc mặt Lâm Xảo lập tức tối sầm, đôi môi mím chặt.
Mụ mập thấy chọc đúng nỗi đau, càng đắc ý:
“Haha, con nhãi, mày , cái mụ già ban dầu là con gà cả thôn chơi đùa đấy~”
Ánh mắt Kiều Hòa lập tức lạnh băng.
Mụ vẫn nhận , cứ tiếp tục bô bô:
“Sau đó mới thành vợ bé của thằng trai c.h.ế.t sớm của tao ~
Chỉ tiếc là, ả là một con gà mái đẻ trứng!
Làm tao tức c.h.ế.t luôn, nhưng cũng chẳng cách nào, đẻ thì vẫn là...”
"BỐP!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-110-dung-giay-danh-vao-mat.html.]
Kiều Hòa giáng một tát như trời giáng, lạnh:
“Bà ai đẻ? Chẳng đang chính ? Hả?”
Mụ mập lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Mày, mày dám đánh tao! Không sợ giữ thôn trừng phạt mày ?”
Kiều Hòa nhếch môi âm u:
“Bà đoán xem, tại thể thả hết những từng giam?”
Mụ mập bàng hoàng, dám tin.
Không thể nào! Người giữ thôn chính là thần, thể Kiều Hòa đánh bại ?
Mụ nghiến răng:
“Không thể nào! Nhất định là việc ở đây, nên mày mới thừa cơ thôi!”
Kiều Hòa bật :
“Thế ? Hay để đưa bà xem tận mắt giữ thôn nhé?”
“Nhìn bà thế , chắc thấy quan tài mới chịu .”
Cô nghĩ một lát tiếp:
“Vậy thì đơn giản thôi, sẽ đánh đến khi nào bà chịu xin bà bà mới thôi!”
Nói đoạn, Kiều Hòa cởi chiếc giày chân, cầm chắc trong tay.
Mụ mập sững , tin nổi:
“Mày định gì?”
Kiều Hòa nheo mắt, tươi:
“Làm gì á? Tất nhiên là dùng giày đánh mặt bà .”
"BỐP!"
"BỐP BỐP BỐP!!!"
Mấy cái tát trời giáng liên tục giáng xuống, mụ mập choáng váng, đến hét cũng kịp hét.
Cả đời , mụ từng nghĩ sẽ ngày một con nhóc dùng giày tát thẳng mặt như thế.
Kiều Hòa đánh quát:
“Còn xin ?”
"BỐP!"
"BỐP BỐP BỐP!!!"
Ả mập: “……”
Thôi xong , đánh thế chắc c.h.ế.t mất.
Mụ rốt cuộc cũng chịu nổi, định mở miệng cầu xin tha thứ.
Kiều Hòa thản nhiên tán thưởng:
“Ô, sức chịu đựng cũng khá nhỉ?
Để xem đánh bà thành cái dạng gì thì mới chịu xin !”
Nói , cô càng vung mạnh hơn, tiếng "bốp bốp" vang dội như hất tung cả mái nhà.
Vài bé mèo con bên cạnh Lâm Xảo, thảnh thơi xem kịch.
Không xem thì phí, thuận tiện ngắm chúng oai phong.
Dù cũng đánh thành cái dạng thê thảm thế , thật là lợi hại quá ~
Thế là ả mập còn chẳng kịp cầu xin, một chữ cũng thốt , Kiều Hòa đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Tên đàn ông yếu sinh lý bên cạnh hoảng hồn Kiều Hòa, dám thốt một lời, cũng chẳng dám thở mạnh.
Ngay đó, Bạc Thời Vụ vung chân đá thẳng, ông cũng ngất xỉu tại chỗ.
Lâm Xảo chấn động hai trẻ mặt, miệng há thành hình chữ O.
Kiều Hòa thở dài, dịu giọng :
“Ôi, lỡ tay đánh ngất .
Bà đừng lo, lát nữa chúng đánh bọn họ dậy tiếp.”
Lâm Xảo run rẩy, nhưng cơn uất nghẹn trong lòng bà như trút quá nửa.
“Cảm ơn… bà cảm thấy dễ chịu hơn nhiều .”
Kiều Hòa :
“Thật ? Mới thôi mà, nếu bà đang yếu, để bà tự tay đánh mụ !”