Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 106: Bạc Thời Vụ là mối đe dọa!

Cập nhật lúc: 2025-09-21 23:38:27
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , Kiều Viên đang mắc kẹt trong bẫy.

sắp nóng chết,  đó, cô  đến biệt thự định tìm Kiều Hòa.

Chẳng gì với nhà họ Kiều, lén lút trốn từ nhà quê chạy .

Nhân lúc trời tối, còn oi bức như ban ngày, bộ mấy chục cây .

Sau đó trộm chiếc xe đạp nhỏ chạy thẳng đến cửa nhà Kiều Hòa.

Kết quả hàng rào điện chặn .

 

 

Kiều Viên từng qua uy lực của hàng rào điện biệt thự Kiều Hòa, dĩ nhiên chẳng dám tùy tiện đến gần.

Thế là cô nghĩ đủ cách, cuối cùng quyết định dùng cưa điện cách điện, mạnh mẽ cắt đứt hàng rào điện của Kiều Hòa.

rón rén chạy biệt thự, vốn cho rằng sẽ nhanh chóng tìm Kiều Hòa.

Nào ngờ mới mấy bước, cả rơi tõm xuống một cái hố sâu khổng lồ.

 

 

Quá đáng hơn là, trong hố còn đầy chông nhọn, khiến Kiều Viên thương khắp .

nhốt trong bẫy, cách nào leo ngoài.

Quan trọng nhất là, lúc dù kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng , căn bản chẳng cách nào thoát .

 

 

Thế là Kiều Viên bắt đầu thử liên lạc với nhà họ Kiều.

Đáng tiếc là, hiểu tín hiệu điện thoại ở đây tệ đến mức thể dùng nổi.

Thế nên, Kiều Viên chỉ thể tiếp tục mắc kẹt trong hố.

Người nhà họ Kiều phát hiện cô mất tích, liền cả đêm tìm quanh vùng quê, nhưng mãi vẫn thấy bóng dáng.

 

 

Cứ thế, Kiều Viên giam trong hố cho đến khi trời sắp sáng.

gần như khát chết, thử leo lên vô , nhưng đều thất bại.

Cái hố quá sâu, vách dựng , điểm tựa.

Thêm nữa, cơ thể còn mang thương tích, giờ càng chẳng thể bò lên.

 

 

Oán hận trong lòng Kiều Viên đối với Kiều Hòa lập tức bùng nổ.

Giận đến mức mắng chửi ầm ĩ, lời lẽ khó nào cũng tuôn hết.

những lời , Kiều Hòa thấy.

Ngược , nhờ mấy cái bẫy mà cô thu ít giá trị cảm xúc.

 

 

Phía Kiều Hòa, cô đặt Kiều Hoa yên , cẩn thận kiểm tra thể cô bé một nữa.

Xác nhận , cô mới đưa rời khỏi “nhà giam” đó.

Những Chu Thủ giam giữ ít.

Ngoài bà lão và Kiều Hoa, còn vài già, phụ nữ và trẻ con trong thôn Nhật Lạc.

Tất cả đều bỏ đói đến tiều tụy, thậm chí c.h.ế.t đói.

Ánh mắt Kiều Hòa trầm xuống, Chu Thủ càng căm ghét, hận đến mức xông lên đá cho mấy cái.

 

 

Cô ôm Kiều Hoa, với Bạc Thời Vụ:

“Cái đuôi nhỏ, phiền cõng bà lão.

Chúng  rời khỏi đây .”

 

 

Tên khốn  sẽ để trong thôn Nhật Lạc tự xử lý.

Cô thật sự để Kiều Hoa và Kiều Bộ thấy thêm nào nữa.

 

 

Bạc Thời Vụ gật nhẹ đầu, cõng bà lão lên theo Kiều Hòa.

Kiều Bộ dẫn đường, nhỏ giọng :

[ đưa các về nhà bà bà .

Trời sắp sáng , bên ngoài sẽ nóng.]

Giọng nhóc khàn khàn.

 

 

Đi mãi, cuối cùng Kiều Hòa cũng thấy một căn nhà cũ nát ở cuối thôn Nhật Lạc.

Đó chính là nhà bà lão, một căn nhà đất cổ xưa, mái ngói, tường đất nung chắp vá.

Kiều Hòa từng thấy kiểu nhà như , mà khắp thôn, nhà của bà cũng là tồi tàn nhất.

 

 

Kiều Bộ quen thuộc tiến lên, “đẩy” mở cánh cửa gỗ.

Một luồng mùi bụi đất ùa , bên trong tối mờ, may mà thị lực Kiều Hòa khá hơn nên vẫn .

 

 

Trong nhà trống trơn.

Chỉ thể dùng từ “nhà trơ trọi” để hình dung.

Ngoài một chiếc giường gỗ mục nát, chẳng còn gì khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-106-bac-thoi-vu-la-moi-de-doa.html.]

Chăn nệm đều chắp vá, tấm đệm ván giường thì mỏng dính.

 

 

Kiều Hòa dám tưởng tượng, một phụ nữ tóc bạc thế sống .

Trong cảnh khắc nghiệt vẫn thể nuôi nấng, che chở Kiều Hoa và Kiều Bộ.

Thậm chí trong bảy ngày cực nóng, còn thể chia cho hai bé mèo một chút đồ ăn.

 

 

Lòng Kiều Hòa dâng lên cảm giác khó tả.

Không hiểu vì , khi bà lão, cô thấy một sự thiết lạ thường.

Tựa như từng gặp ở đó.

 

 

Nghĩ kỹ, cô nhận , trong mắt bà lão một loại thiện ý mà phần lớn đời .

Ánh mắt giống với bà nội của cô.

Vừa nhớ đến bà nội, tim Kiều Hòa nhói đau.

 

 

Trên đời , thật sự với cô, chỉ bà.

Từ nhỏ, bà dành hết thảy sự cưng chiều cho cô…

Dù về Kiều Viên cướp hết tình thương của cả nhà, bà vẫn quan tâm cô vô cùng.

Chỉ là, về bà mắc bệnh nặng, chống chọi nổi qua đời.

 

 

Kiều Hòa khẽ rũ hàng mi, vô thức liếc bà lão đang hôn mê.

Nếu bà tỉnh , cô nhất định cảm ơn thật tử tế.

Ít nhất sẽ chia cho bà một phần vật tư, giúp bà vượt qua địa ngục nóng bức .

 

 

Kiều Bộ Kiều Hòa, nhẹ giọng hỏi:

[Cô… cô đang nghĩ gì thế?

Sao cứ bà chằm chằm ?]

 

 

Kiều Hòa khẽ lắc đầu:

“Không gì…

A Bộ, con thật sự nhớ ?”

 

 

Nhìn đôi mắt hạnh xinh của cô, ánh mắt Kiều Bộ thoáng lảng tránh.

Cậu nhóc nghĩ một chút, cuối cùng thành thật :

[Cũng hẳn…

Chỉ là cảm thấy quen thuộc, nhưng phần lớn ký ức đây biến mất .

Vả , tên  rốt cuộc là ai? Vì chẳng thấy chút quen thuộc nào hết?]

 

 

Nói , Kiều Bộ về phía Bạc Thời Vụ, đôi mắt mèo tràn đầy địch ý.

Cậu nhóc cảm thấy sự tồn tại của   vô cùng nguy hiểm.

Dường như đe dọa nghiêm trọng đến vị trí của bọn họ.

Trong mắt Kiều Bộ, bất kỳ con đực hai chân nào xuất hiện bên cạnh Kiều Hòa, đều là đối tượng cần cảnh giác.

Chẳng loài câu “con gái gả là bát nước hắt ?

Nếu Kiều Hòa thật sự tên quyến rũ, thì Kiều Bộ chắc chắn tức c.h.ế.t mất.

Cậu nhóc cũng chẳng hiểu vì tức giận đến thế.

Chỉ là chia sẻ Kiều Hòa với bất kỳ ai, dù chỉ một chút cưng chiều…

 

 

Kiều Bộ khó chịu mặt , chậm rãi :

“Sau cô cách xa tên một chút.

Vừa thấy loại đàn ông đắn.

Nghe thấy ?”

 

 

Kiều Hòa phì , nhịn mà bật tiếng khẽ.

Khiến Kiều Bộ ngơ ngác cả .

 

 

Kiều Cúc cũng ha hả:

[A Bộ, là đồ ngốc ?

Cái đuôi nhỏ là đấy, còn thật nhiều món ngon nữa cơ.]

 

 

“Đồ ăn ngon?”

Đôi mắt Kiều Bộ càng thêm cảnh giác.

Loading...