Hồi còn  nhỏ,  từng  cam lòng mà mong chờ tình yêu của bố . Biết  từ sách vở và bạn bè rằng các bậc cha  khác đối xử với con cái thế nào,  hết   đến  khác thử nghiệm  chính họ.
Dĩ nhiên là vô ích.
Cuối cùng,  chẳng còn hy vọng gì nữa, cũng học  cách giữ im lặng trong cái gia đình chỉ còn  danh nghĩa đó.
Ba năm ,  chủ động chia tay Chu Duẫn,   vì  chán . Ngược , chính vì  hoảng sợ nhận    động lòng.
Trong một mối quan hệ  xây dựng  sự hấp dẫn bề ngoài và những thông tin giả tạo,    thể kìm lòng mà thật sự dành tình cảm?
Sau    ? Khi thời gian trôi qua, chẳng lẽ   giống như bao  khác,  cầu xin sự ưu ái và thương xót từ Chu Duẫn  chán   ư?
Thế nên  bỏ chạy.
Không ngờ   ngày gặp   .
Mà   gặp  , thứ cảm xúc vốn   đè nén xuống   dấu hiệu bùng lên  nữa.
Tối  ngày bảo vệ  nghiệp, Chu Duẫn nhắn tin cho :
“Mai bảo vệ xong, cùng  ăn nhé.”
  trả lời.
Sáng hôm ,   nhắn:
“Dậy ?”
Đến mười giờ:
“Bắt đầu ? Đừng căng thẳng.”
Mười một giờ:
“Lại chạy nữa  ?”
 thấy   thật phiền phức, quấy nhiễu tâm trí , nên dứt khoát tắt nguồn điện thoại.
May mà   chuẩn   kỹ cho bài luận văn  nghiệp, ngay cả giáo sư hướng dẫn luôn khắt khe với  cũng  tìm  sai sót nào.
Buổi bảo vệ diễn  suôn sẻ, các thầy cô  mặt đều tỏ vẻ hài lòng.
 cúi đầu cảm ơn, xách laptop về ký túc xá,   xuống  lầu  thấy Chu Duẫn  đó.
Anh đen mặt,  thấy  liền nghiến răng :
“Còn dám tắt máy,   dứt khoát như ba năm , trực tiếp chặn  luôn ?”
 suy nghĩ một chút  đáp:
“Cũng   là  thể.”
Sắc mặt Chu Duẫn càng u ám hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-ngo-iast/chuong-8.html.]
“Em dám ?”
“Chu tổng tìm   chuyện gì ?”
Anh cau mày,   từ  xuống  như   gì đó, nhưng cuối cùng  nuốt xuống.
Chỉ :
“  đặt bàn ở nhà hàng, chúc mừng em bảo vệ thành công. Sau  em cũng rảnh .”
 định từ chối:
“Cảm ơn ý  của Chu tổng, nhưng mà…”
“Là quán Ý em từng than  vòng bạn bè rằng  ăn nhưng  đặt  bàn.”
 nuốt nước bọt, mắt rơm rớm:
“ mà  đói lắm ,  là  luôn bây giờ ?”
Dù   cũng đang  ý định trả thù ,  thì ăn một bữa tiệc chia tay cũng chẳng quá đáng chứ nhỉ?
Vịt Bay Lạc Bầy
 ôm tâm lý “ăn bữa   chắc  bữa ” mà tận tình hưởng thụ.
Chu Duẫn  đối diện, bóc tôm cho .
Từng miếng thịt tôm tươi ngon, mọng nước  chấm  nước sốt  đặt ngay ngắn  đĩa  mặt .
Anh  cong môi, như thể đang đút cho một con vật nhỏ:
“Thích thì ăn nhiều .”
Nếu  tận mắt thấy  bóc cua cho vị hôn thê của  hôm đó,  lẽ   một  nữa rung động và mất kiểm soát .
No nê xong,  còn uống hết hơn nửa chai rượu vang của bữa tối, cuối cùng choáng váng   chiếc Porsche Panamera màu cam đỏ mới coóng của Chu Duẫn.
Anh lái xe, còn  dựa  ghế, nhắm mắt   gì.
Cuối cùng, xe dừng   cổng trường.
Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ xe, kéo  dần tỉnh táo .
Chỉ là  còn  mở mắt thì  cảm nhận  một thứ gì đó ấm áp khẽ chạm lên môi .
Ngay giây tiếp theo,  mạnh mẽ đẩy Chu Duẫn .
Trong ánh mắt  hoảng loạn  cố tỏ  bình tĩnh của ,  lau miệng, ngẩng đầu lên.
“Chu Duẫn,   thấy như   bẩn ?”
Máu  mặt  từng chút một rút .
Anh   trân trân, hồi lâu  mới cất giọng khô khốc:
“Em  gì?”