Lúc   về, trời  xế chiều.
Chu Duẫn  ngay  cửa đợi ,  thấy dấu bàn tay sưng đỏ  má , ánh mắt lập tức lạnh .
“Nếu em còn  với  đây là do bất cẩn thì đừng trách  đích  đến nhà em hỏi cho rõ.”
 ôm chú chó nhỏ bẩn thỉu trong lòng, cúi đầu :
“Ừm, là ba em đánh.”
“ em cũng  trả đũa , ông   thương còn nặng hơn em.”
Giọng Chu Duẫn đè nén cơn giận và sự bất lực:
“Là vì chuyện  sa thải Trình Dao?”
“Không liên quan lắm. Dù   chuyện , cũng sẽ    cô   vui. Dù  thì hễ tâm trạng cô   ,  chắc chắn sẽ là của em.”
“   em sẽ   về nữa.”
 cuối cùng cũng kìm  cơn xúc động  , ngẩng đầu  :
“Đưa em về nhà .”
Chu Duẫn nắm lấy tay , tay còn  ôm Pudding lấm lem đầy bụi bẩn, sắc mặt nghiêm nghị bước  biệt thự.
Anh mắc chứng sạch sẽ  nặng,  mà từ đầu đến cuối vẫn  buông tay.
Pudding cảm nhận  tâm trạng của , thè lưỡi  l.i.ế.m nhẹ mu bàn tay  như để lấy lòng.
Sắc mặt Chu Duẫn càng thêm khó chịu:
“Nể mặt vợ tao, tha thứ cho mày  .”
Anh  chú chó và nghiêm túc :
“Từ giờ đến khi tắm sạch sẽ, cấm chạm  tao.”
Pudding nghiêng đầu   một lúc, đột nhiên vươn lưỡi, l.i.ế.m một cái lên má .
”!!!”
Chu Duẫn lập tức bật dậy, túm nó  phòng tắm,  đó mặt đen như than bước  ngoài:
“Khi nào tắm cho nó?”
Tối hôm đó,  tắm rửa sạch sẽ cho chú chó nhỏ, còn đặt ổ của nó ngay bên cạnh giường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tai-ngo-iast/chuong-13.html.]
Chu Duẫn cầm túi đá đến chườm cho , hàng mi rủ xuống, khẽ hỏi:
“Sau  nếu em  về đó, dẫn  theo  ?”
“Sao? Anh định về đánh  với ba em ?”
 bật , nhưng  cử động là kéo theo vết thương  má, đau đến nỗi hít một  lạnh.
Giọng Chu Duẫn lạnh lẽo:
“Ông   xứng  ba em.”
“Đừng nhắc chuyện đó nữa.”
 bắt đầu  an phận, tay chân cũng dần táy máy:
“Tối nay em chẳng buồn ngủ chút nào,  là chúng  cùng tạo chút buồn ngủ … vợ yêu?”
Yết hầu Chu Duẫn khẽ chuyển động, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên:
”… Đừng gọi lung tung.”
“Vợ ơi, mặt em đau quá…”
Vịt Bay Lạc Bầy
 rên rỉ, giọng mũi mềm nhũn:
“Chườm đá   tác dụng, em cần chườm nóng cơ.”
Chu Duẫn  , chớp mắt một cái, đợi đến khi hiểu  ý , vành tai  đỏ rực.
“Trình Ninh Ninh, em… “
 ôm mặt , hôn lên, bắt chước giọng điệu của  ba năm :
“Em đừng  mấy lời , quá sức bậy bạ, nhỡ   khác  thấy thì  .”
Nói xong,  bật :
“Được   , em  mà, đúng là   chút rụt rè nào.  đây là biệt thự của , lão cổ hủ ,  ai  thấy .”
Không gian im lặng trong giây lát.
Chu Duẫn đột nhiên ghé sát  tai , thấp giọng  một câu.
Hơi thở nóng bỏng phả lên tai,  trượt dọc theo cổ, ngưa ngứa, tê dại.
Sương mờ dần phủ kín đôi mắt , quyện cùng ánh trăng, nhẹ nhàng len lỏi đến từng góc trong căn phòng.