Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 83
Cập nhật lúc: 2024-06-30 22:33:59
Lượt xem: 300
Sáng sớm, Trương Hùng ngồi trên chiếc xe đạp mới tinh và chở theo Hứa Mỹ Lam đi lên trấn trên, nói về xe đạp, có một tình tiết chưa kể.
Ngày hôm đó, sau khi Trương Hùng chạy xe đạp trở về, vừa lúc bị một người trong thôn đang đi về nhà lấy đồ nhìn thấy.
Người trong thôn đó thấy Trương Hùng đạp một chiếc xe đạp mới tinh trở về, trong lòng vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ, người đó cầm đồ vật lên cũng không hề thả xuống mà chạy ra ruộng, chưa đầy nửa ngày Trương Hùng đã mua một chiếc xe đạp mới bị cả thôn đều biết.
Nhà của Trương Hùng cũng bị mọi người vây quanh, với sự đố kị và ghen tị, có tất cả đủ loại ánh mắt hướng vào hai người họ, Hứa Mỹ Lam cũng trở nên nóng nảy, mất kiên nhẫn!
Cô trực tiếp để Trương Hùng một mình ở trong sân, rồi đi vào phòng trốn tránh để không bị quấy rầy, để Trương Hùng một mình đối mặt với biết bao nhiêu người hỏi này hỏi nọ.
Mặc dù Trương Hùng cũng rất muốn được như vợ mình, cầm cuốc lên và bỏ của chạy lấy người, nhưng nghĩ đây đều là người cùng một thôn nên anh vẫn nén cơn giận giải thích từng chút một về nguồn gốc của chiếc xe đạp cho mọi người nghe.
Tất nhiên Trương Hùng sẽ không nói với bọn họ rằng chiếc xe đạp được mua bằng phần thưởng từ đồn cảnh sát ở trấn trên.
Anh chỉ bịa ra một cái cớ, nói rằng Hứa Mỹ Lam đã nhặt được một chiếc túi của một người vị lãnh đạo nào đó và vị lãnh đạo đó đã đưa nó cho cô!
Mặc dù có một số điều không tương đồng với nhau, nhưng có một điều rất giống, ít nhất chiếc xe này thực sự là công sức của Hứa Mỹ Lam!
Có xe đạp, không có đống đồ chất đầy ở băng ghế phía sau, Hứa Mỹ Lam ngồi ở băng ghế sau, cả người cũng rất thư thái.
Sáng sớm, trên đường quê thỉnh thoảng chỉ thấy một hai người đi bộ, cả con đường vắng tanh. Nếu một người đi trên con đường này, quả thật có chút sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-83.html.]
Ngay khi hai người đi ngang qua một cánh đồng lúa mạch, ở ven đường đột nhiên có hai bóng người vụt ra, trực tiếp chặn đường trước mặt của hai người.
Trương Hùng đạp phanh và thắng gấp dừng lại cách hai người họ chưa đầy hai mét, Hứa Mỹ Lam lảo đảo một cái, may mắn thay, cô nhanh tay lẹ mắt, vòng tay qua ôm eo Trương Hùng để tránh cho việc cô ngã xuống đất dẫn tới nguy hiểm.
Xe vừa dừng hẳn, Hứa Mỹ Lam từ băng ghế sau bước xuống, đứng vững vàng, lúc này mới có thời gian nhìn hai người đứng chặn đầu xe của họ.
Vừa nhìn thấy, sắc mặt của hai người đều trở nên nghiêm túc.
Khi nhìn thấy hai bóng người đứng trước mặt họ, một người cầm một cây gậy gỗ to bằng cánh tay, người còn lại cầm một chiếc rìu cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam.
Trương Hùng ném chiếc xe sang một bên, vô thức kéo Hứa Mỹ Lam ra sau lưng mình, trên tay của cả hai người họ đều có vũ khí, đặc biệt là người đàn ông to lớn cầm rìu. Anh vừa nhìn đã biết bọn họ là người không dễ chọc, quanh thân tản ra sát khí, Trương Hùng có thể khẳng định, hai người này trên tay đã từng dính máu!
Nếu như chỉ có một mình anh, Trương Hùng còn có thể thả lỏng tay chân, nhưng phía sau anh bây giờ còn có Hứa Mỹ Lam, hai người tay không có một tấc sắt, liều mạng đánh bừa là không có khả năng, anh cũng không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn hại nào.
Hứa Mỹ Lam cũng đang quan sát hai người trước mặt, suy nghĩ về khả năng chiến thắng của họ. Người đàn ông cầm cây gậy gỗ không có gì đáng sợ. Điều khó đối phó nhất có lẽ là người đàn ông to lớn đang cầm chiếc rìu trên tay!
“Hai vị này, các người chặn đường của vợ chồng chúng tôi là có chuyện gì sao?” Trương Hùng lên tiếng trước, ngữ điệu vẫn còn rất ôn hòa, không còn cách nào khác, hiện tại hai bên có chút chênh lệch lớn, Trương Hùng nghĩ có thể dùng miệng nói chuyện còn hơn là đánh nhau, miễn cho có người bị thương.
Thật đáng tiếc khi suy nghĩ của Trương Hùng không đại diện cho suy nghĩ của hai người đàn ông đối diện kia, chỉ thấy rằng người đàn ông to lớn cầm cán rìu chọc vào người đàn ông bên cạnh mình.
“Nhìn cho rõ, đây có phải là hai người mà mày đã nhìn thấy ngày hôm đó không?”
Người chặn đường Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam không phải người khác, mà là người duy nhất trốn thoát trong vụ bắt cóc trẻ em, một người đàn ông được biết đến với biệt danh Đông Bắc Hổ, sở dĩ có được biệt danh như vậy, đó là bởi vì người đàn ông này đủ tàn nhẫn khi đối xử với người khác cũng như với chính mình.