Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:26:52
Lượt xem: 196
“Được, cô không mở cửa đúng không. Vậy thì đừng trách tôi!”
Lại lần nữa nhìn thật sâu vào cánh cửa đóng chặt, trong mắt hiện lên một tia ác ý, rồi bước đi không ngoảnh lại.
Ngoài cửa không có động tĩnh gì, lúc này Hứa Mỹ Lam mới cảm thấy nhẹ nhõm, mỗi lần cùng người phụ nữ này giằng co, đều tốn không ít sức lực.
Cứ như vậy không phải là biện pháp tốt, phải tìm cách giải quyết mới được!
Đang ngồi trầm tư suy nghĩ thì cửa lại lần nữa vang lên, Hứa Mỹ Lam đau đầu đỡ trán.
“Bà Tề, bà còn chưa đủ sao, năm lần bảy lượt tìm đến như vậy không phải là sợ Trương Hùng cướp mất tài sản của nhà họ Trương sao. Tài sản nhà họ Trương của các người, chúng tôi căn bản không hề để tâm tới, nhưng nếu còn muốn tìm đến làm phiền chúng tôi như vậy, coi chừng tôi sẽ khuyến khích Trương Hùng đoạt hết tài sản của nhà họ Trương đi!”
Bà cụ Trương Lam Văn Anh đang định gõ cửa, tay liền dừng lại giữa ở giữa chừng, trong lúc nhất thời gõ cũng không được, không gõ cũng không được.
Bà cụ không ngờ lần thứ hai tới cửa lại gặp phải tình huống như vậy, lần thứ nhất là một tháng trước, bà cụ tới cửa nhận thân, bởi vì biết bọn họ không thích bị quấy rầy, cho nên bà cụ đã để lại thức ăn bổ dưỡng rồi rời đi, đây là lần thứ hai bà cụ tới cửa. Hơn nữa, theo ý nghĩa trong lời nói của Hứa Mỹ Lam, có người thường xuyên đến làm phiền bọn họ, bà Tề kia rất có thể chính là Tề Thục Tuệ.
Nghĩ đến cô con dâu không bớt lo kia, Lam Văn Anh cảm thấy rất tức giận, nhìn dáng vẻ đuổi đứa con bảo bối của cô ta đi hình phạt vẫn còn nhẹ.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để so đo về những điều này, hôm nay bà cụ đặc biệt đến đây chính là chăm sóc cháu dâu.
Buổi sáng, mới vừa biết Trương Hùng còn chưa được nghỉ, ở nhà chỉ có một mình cháu dâu, bây giờ trời rất lạnh, bụng lại to như vậy, làm sao có thể yên tâm cho được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-242.html.]
“Mỹ Lam, cháu có ở nhà không. Bà là bà nội đây, cháu có thể mở cửa cho bà vào nhà được không?”
Lam Văn Anh nhẹ nhàng nói, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, cũng không biết sau khi bị Tề Thục Tuệ quấy rầy, thiện cảm với những người còn lại trong gia đình nhà họ Trương đã mất đi nhiều hay ít.
Cũng may Hứa Mỹ Lam không phải là loại người thích trút giận lên người khác, sau khi trải qua khoảng thời gian này, mỗi ngày đưa canh và thức ăn dinh dưỡng đến, cô đối với mấy người còn lại trong nhà họ Trương vẫn rất kính trọng. Mặc kệ nhà họ Trương có phải vì đứa trẻ trong bụng cô ấy hay điều gì khác không.
Điều duy nhất cô có thể chắc chắn là nhà họ Trương sẽ không bao giờ làm tổn thương cô và Trương Hùng.
Chỉ cần không có ý xấu, cô sẽ không có suy nghĩ khác về nhà họ Trương.
Ít nhất cũng có thể yên ổn sống, khi vừa nghe người ngoài cửa nói là bà ấy chính là bà nội, Hứa Mỹ Lam liền ngây ngẩn cả người.
Cô vội vàng đi lên phía trước, mở cửa ra, vừa nhìn thấy, quả thật chính là Lam Văn Anh người mà cô đã gặp mặt hai lần, cô vội vàng tránh ra, trong lòng có chút ngượng ngùng.
“Bà nội thật ngại quá, cháu xin lỗi, vừa rồi có một người đàn bà đanh đá cứ luôn gõ cửa nhà cháu, cháu còn tưởng lần này lại là người đó nên không nhịn được mở miệng nói.”
Lam Văn Anh có thể thấy được Hứa Mỹ Lam ăn nói khép nép, vội vàng đi vào trong nhà, bà cụ liền tiếp nhận việc đóng cửa lại, một tay xách túi đồ, một tay nâng đỡ Hứa Mỹ Lam.
“Cháu dâu, bà nội không phải là người không hiểu chuyện như vậy, cháu đã làm rất đúng, nếu sau này tình trạng này còn tiếp diễn một lần nữa, cháu cũng không thể mở cửa cho người ta vào, còn muốn hung hăng mắng lại người ta, không, cái này không được, cháu là một cô gái nhỏ như vậy quá bất tiện, như này đi, sau này chỉ cần Tiểu Hùng đi học, bà liền sẽ đến đây chăm sóc cháu, chờ đến khi Tiểu Hùng trở về bà sẽ rời đi. Mặc dù bà chỉ là một bà lão cũng không thể giúp được gì cho cháu, nhưng ít nhất bà có thể ở đây cùng cháu nói chuyện, cháu nghĩ sao.”
Hứa Mỹ Lam được Lam Văn Anh đỡ vào trong sân, cả khuôn mặt đỏ bừng, còn muốn nói cảm ơn bà cụ, chính mình có thể tự đi được, nhưng bà cụ lại không cho cô có thời gian để nói chuyện, vừa nhìn thấy cô bà cụ lải nhải rất nhiều.