Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 227
Cập nhật lúc: 2024-07-06 22:41:28
Lượt xem: 248
Nghẹn một bụng tức giận, Trương Văn Dũng đã hoàn toàn bùng nổ.
“Cha, Văn Dũng, sao mọi người lại tới đây!” Sắc mặt của Tề Thục Tuệ tái nhợt đi, theo bản năng tiến lên một bước, đem Trương Dịch chắn ở phía sau. Hành động bảo vệ Trương Dịch trong tiềm thức này khiến đôi mắt của Trương Hùng tối sầm lại.
Tề Thục Tuệ biết thái độ hiện tại của nhà họ Trương đối với Trương Dịch, nhìn dáng vẻ hung hãn của ông ấy, nếu không ngăn cản, Trương Văn Dũng rất có thể sẽ động tay động chân với Trương Dịch.
Bây giờ đầu óc của bà ta rối bời, bà ta không biết mình lén lút tìm đến cửa lại bị phát hiện nhanh đến như vậy.
Thật bất ngờ, hành động của bà ta hoàn toàn khiến ông cụ Trương và Trương Văn Dũng tức giận.
“Tề Thục Tuệ, cô được gả vào nhà họ Trương của chúng tôi cũng đã hơn hai mươi năm rồi, mấy năm nay Văn Dũng cưng chiều cô, làm cho cô quên mất điểm mấu chốt rồi đúng không!”
Ông cụ Trương nhẹ nhàng thở dài, giọng điệu không nhanh không chậm, như một bàn tay tát mạnh vào mặt của Tề Thục Tuệ, khiến bà ta nghĩ trăm lần cũng không hiểu lý do vì sao, theo bản năng liền cảm thấy xấu hổ!
“Cha!” Tề Thục Tuệ cảm thấy uỷ khuất. Bà ta luôn cảm thấy mình không làm chuyện gì sai, sự sắp xếp này là cách giải quyết tốt nhất, bà ta đương nhiên sẽ không chịu thừa nhận. Thật ra trong lòng bà ta đối với Trương Dịch có chút thiên vị hơn.
Suy cho cùng, luôn có sự khác biệt giữa được nuôi dưỡng ở bên cạnh và được nuôi dưỡng lớn lên ở bên ngoài.
Người trước nuôi dưỡng bằng tấm lòng, người sau nhiều lắm cũng chỉ là người xa lạ nhưng lại có mối quan hệ huyết thống với mình, ở bà ta xem ra, cách xử lý như vầy sẽ làm cho mọi người đều cảm thấy vui mừng.
Bà ta cũng muốn sớm giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa, nên mới có thể chịu khó đến gần tiếp cận Trương Hùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-227.html.]
Không ngờ cuối cùng con người vô ơn bạc nghĩa đó lại biến thành bà ta!
Kể từ khi ông cụ Trương và ông cụ Tề đến, Trương Dịch luôn là người nỗ lực biến mình trở thành một người vô hình, nhìn thấy Tề Thục Tuệ sững sờ không nói nên lời, trong lòng anh ta tự khắc có một hồi chuông báo động vang lên, anh ta không quan tâm bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi ngoài cửa.
“Ông nội, tuy rằng mẹ con có chút nóng vội, nhưng ý định ban đầu của bà ấy đều là tốt, chính là để cho anh trai sớm nhận lại người thân, trở về với gia đình, bà ấy không muốn để hai ông đi theo vì sợ hai ông vất vả. Sở dĩ bà ấy nói đến chuyện tài sản là bởi vì bà ấy là sợ mọi người quá thất vọng, nên đề phòng trước một chút!”
Mặc dù mỗi câu nói đều vì muốn tốt cho gia đình, nhưng sau khi nghe kỹ liền không phải cái kia ý tứ, ở đây đều là những người thông minh, vì vậy sao có thể không thể cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của Trương Dịch.
Ông cụ Trương là người đầu tiên bị làm cho tức giận mà cười, “Trương Dịch, đã lâu rồi ta không gặp con, tài ăn nói của con cũng đã được cải thiện không ít, cũng đã học được cách thêm dầu vào lửa! Nhưng chỉ sợ tính toán của con sai. Huyết mạch chính thống của nhà họ Trương ta đây không phải để cho gà rừng có thể trèo cao, huống chi chỉ là tài sản mà thôi, muốn phá như thế nào, liền phá như thế ấy, cho dù có phá hoại mất hết tài sản, ta cũng sẽ không để lại cho một con bạch nhãn lang!”
Những lời nói này của ông cụ hoàn toàn khiến cho sắc mặt của Trương Dịch tái nhợt đi. Anh ta không ngờ rằng ông cụ Trương có thể tuyệt tình đến như vậy. Chẳng lẽ không phải cháu ruột của mình liền rẻ mạt như vậy sao? Trong lòng đột nhiên xuất hiện một cỗ hận ý, hướng về ông cụ Trương và tất cả người nhà họ Trương.
Đôi mắt hơi đỏ ngầu hung ác đảo qua trên khuôn mặt của mấy người ở đây, sau đó không thèm quay đầu lại lao ra ngoài, Lý Nho Nhỏ thấy vậy cũng nhanh chóng đi theo.
Tề Thục Tuệ không ngờ rằng ông cụ Trương lại ăn nói khó nghe đến như vậy, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đem Tiểu Dịch đè bẹp không đáng một đồng.
Đứa trẻ kia vốn đã rất nhạy cảm, bây giờ ông cụ lại nói như vậy, còn không biết nó cảm thấy đau lòng đến dường nào.
“Cha, cha thật quá đáng!” Sau khi bỏ lại một câu, bà ta liền vội vàng rời đi, bà ta muốn chạy thật nhanh có thể mau chóng tìm được Tiểu Dịch.
Ông cụ Trương hừ lạnh một tiếng, vô cùng thất vọng với người con dâu của mình, muốn quở trách bà ta vài câu nhưng bà ta đã bỏ chạy mất rồi, cũng chỉ có thể ngậm ngùi cho qua.