Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:32:21
Lượt xem: 173
Không ai phát hiện ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của Trương Hùng, trong nháy mắt người phụ nữ trung niên xinh đẹp và cô gái trẻ tuổi đều vô cùng khiếp sợ khó mà có thể tin vào mắt mình!
Sau khi khiếp sợ qua đi, người phụ nữ trung niên xinh đẹp liền mừng rỡ thấp thỏm, nhưng khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi kia cũng chỉ dư lại tái nhợt và sợ hãi!
“Vợ à, không cần chấp nhất với chó điên làm gì đâu, có loại ăn mặc quần áo giống như con người, nhưng bên trong lại không biết là cái gì, tốt hơn hết là nên tránh xa ra một chút!”
Ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái, Trương Hùng cầm lấy tay kéo Hứa Mỹ Lam bỏ đi.
Chờ đến khi hai người phụ nữ kia hoàn hồn lấy lại tinh thần, muốn xem chuyện gì đã xảy ra, xung quanh làm gì còn hình bóng của Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam nữa.
Vừa rồi nhìn đến người kia giống như là một giấc mơ, nhưng nó lại rất chân thực!
Bên này, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đã mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và bánh đậu phộng ở Cung Tiêu Xã, ngày hôm nay Cung Tiêu Xã vẫn còn bán dưa hấu. Hứa Mỹ Lam không một chút do dự liền mua hai quả nặng năm hay sáu ký.
Về đến nhà, liền bỏ một quả dưa hấu vào nước giếng mới đào cho đông lạnh, chuẩn bị chờ chú Đổng đi làm về cùng nhau ăn.
Sau khi làm xong tất cả, Hứa Mỹ Lam bắt đầu rửa rau và chuẩn bị nấu bữa tối, Trương Hùng thấy vậy vội vàng chạy nhanh đến giúp đỡ.
Hai người nấu ăn rất nhanh, chú Đổng còn chưa tan làm về, ba món một canh một cơm đã sẵn sàng rất chu đáo! Hai người bọn họ ngồi trò chuyện trong sân, bàn bạc việc sắp xếp để người nhà chú Trương Quốc Hưng nên ở đâu khi đến đây, đợi một lúc vẫn chưa thấy chú Đổng đâu.
Nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, phòng khám thường tan làm lúc năm giờ rưỡi, dù bận đến mấy cũng không quá sáu giờ, trừ trường hợp cần thiết phải trực ban, chú Đổng sẽ không vô duyên vô cớ về nhà muộn như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-189.html.]
Nghĩ đến đây, hai người không thể ngồi yên được nữa, không một chút nghĩ ngợi cả hai mau chóng khóa cửa lại rồi leo lên chiếc xe đạp, vội vàng chạy đến phòng khám.
Chiếc xe dưới chân anh đạp rất nhanh, bình thường lái xe đến phòng khám mất khoảng hai mươi phút, nhưng trong tình huống này, ở trên xe Trương Hùng có thêm một người nữa nhưng chỉ mất tám phút để đến trước cổng lớn của phòng khám.
Hai người còn chưa xuống xe, ở phía xa xa ở ngay cổng phòng khám bị nhiều người vây kín, trong lòng tim đập thình thịch, nhìn dáng vẻ hình như thật sự đã xảy ra chuyện!
Lúc này bọn họ không còn quan tâm đến chiếc xe đạp của mình nữa, vừa dựng xe đạp ở cổng lớn, liền hai ba bước đã lao vào trong đám người.
Cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ những gì đang diễn ra xung quanh của đám đông đang vây kín, chỉ thấy chú Đổng đang bị một người đàn ông trung niên cao lớn giữ lại hai tay, và một người phụ nữ trước mặt đang tát ông ấy, hai bên gương mặt của chú Đổng đã sưng tấy lên, khóe miệng ông ấy thâm tím, cúc áo trên áo blouse trắng của ông ấy đã rơi ở đâu đó mất rồi, có một vết rách dài trên chiếc áo sơ mi mới mà Hứa Mỹ Lam vừa mới may cho ông ấy.
Lúc này, ông ấy đang vùng vẫy cố gắng thoát khỏi bàn tay kiềm chế của gã đàn ông to lớn kia, nhưng thật đáng tiếc, sức lực của ông ấy làm sao so sánh được với gã đàn ông cao to vạm vỡ đang giữ chặt người ông ấy lại.
Thấy ông ấy không thành thật, người đàn ông to lớn vừa đá vào chân ông ấy vừa chửi rủa.
Chú Đổng chưa bao giờ bị đối xử tệ bạc như vậy, điều khiến trái tim chú ấy lạnh như băng nhất chính là những đồng nghiệp làm việc cùng chú ấy, nhìn thấy chú ấy bị như vậy, thế nhưng không ai vì chú ấy mà nói một lời nào!
Sống năm mươi, sáu mươi năm rồi, lúc về già lại phải chịu tủi nhục như vậy, ông ấy bây giờ hối hận vô cùng, vì đã không nghe lời Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng ở nhà mà hưởng thụ tuổi già, mặc dù ông ấy đã ở từng tuổi này. Còn hơi sớm để nói điều này.
Bây giờ ông ấy không sợ người khác nghĩ như thế nào về mình, nhưng ông ấy chỉ sợ vì chuyện của bản thân mình mà liên lụy đến hai đứa nhỏ!
Chỉ hy vọng, bọn họ không cần lại đây, thì cũng sẽ không có bị liên lụy!
Ngay khi nghĩ đến điều này, chú Đổng cảm giác sức mạnh kiềm hãm mình ở sau lưng đột nhiên biến mất, sau đó ông đột nhiên nghe thấy “đùng!” một tiếng, âm thanh của một vật nặng nào đó rơi xuống đất và có một tiếng kêu rên, cơ thể ông ấy được nâng đỡ!