Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:17:35
Lượt xem: 233
Chính mình bị làm sao vậy, ban ngày nghĩ gì, thì ban đêm lại nằm mơ thấy, có lẽ trong khoảng thời gian này cô có chút hơi căng thẳng, chính mình vẫn là không nên suy nghĩ quá nhiều, nếu không thật sự rất dễ sinh ra ảo giác.
Hứa Mỹ Lam lắc đầu, buông bỏ cảm giác vừa mới có trong lòng đi, nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ chính là đi nấu cơm!
Vì là ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới nên bữa tối hôm nay rất phong phú, có thịt kho tàu, canh trứng, còn có gà kho vẫn chưa ăn hết.
Ăn toàn món mặn cũng không tốt, nên Hứa Mỹ Lam lại xào thêm một đĩa đậu que và một đĩa cải thìa. Món chính chủ yếu là gạo, tất nhiên Hứa Mỹ Lam cũng không quên món rượu vàng mà chú Đổng vô cùng nhớ mong. Cô cầm một lúc bốn chai đi ra.
Sau khi bưng hết thức ăn và rượu lên bàn, lúc này Hứa Mỹ Lam mới gọi bọn họ vào ăn cơm, nhìn thấy trên bàn nhiều món như vậy, chú Đổng cũng rất vui vẻ.
Mở nắp chai ra, chú Đổng tự tay rót cho mỗi người một ly rượu vàng, “Nào, hôm nay là một ngày tốt lành, chúng ta cụng ly cùng nhau ăn mừng chuyện chuyển tới nhà mới!”
Hôm nay cao hứng, lại không phải là rượu trắng, kiếp trước cô có uống qua rượu vàng, mặc dù không thể uống được nhiều, nhưng một ly cũng không làm khó được cô!
Vì vậy, sau khi ba người cụng ly, Hứa Mỹ Lam uống một ngụm cạn ly rượu! Nhìn thấy cô như thế này.
Chú Đổng “…”
Trương Hùng “…”
Họ còn không nghĩ Hứa Mỹ Lam có thể uống được nhiều rượu như vậy, sở dĩ sẽ rót rượu cho cô, chẳng qua chỉ để làm cho có mà thôi.
Cũng may đây là nhà riêng của chính mình, rượu vàng có nồng độ cồn thấp nên uống cũng không sợ say.
Thực tế đã chứng minh bọn họ đã xem nhẹ tửu lượng của Hứa Mỹ Lam, có thể nói uống một chén thì say. Này không, vừa mới cơm nước xong Hứa Mỹ Lam đã lăn ra ngủ trên người anh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-162.html.]
Chú Đổng dở khóc dở cười, không ngờ tửu lượng của Hứa Mỹ Lam lại tệ đến mức không thể uống rượu được. Ông ấy vẫy tay để Trương Hùng bế cô về phòng, còn ông tự mình dọn dẹp cái bàn bừa bộn này.
Hứa Mỹ Lam được Trương Hùng ôm vào trong lòng ngực, anh sải bước đi về phía trước. Hứa Mỹ Lam mê man, chỉ cảm thấy mình bị một khúc gỗ cứng ôm chặt lấy, rồi đặt lên một chiếc giường mềm mại.
Mí mắt của cô cảm giác như bị dính keo, dù làm cách nào cô cũng không thể mở chúng ra. Nhưng cô muốn xem người đàn ông đang ôm mình là ai, không mở ra được thì cô phải dùng sức mở ra.
May mắn thay, sự cố gắng của cô đã được đền đáp, đôi mắt của cô cuối cùng cũng mở ra được hai khe hở, thứ lọt vào tầm mắt cô chính là một khuôn mặt đẹp trai có chút quen thuộc được phóng to.
“Anh trai nhỏ, anh thật đẹp trai quá đi!” Hứa Mỹ Lam không khỏi kinh ngạc cảm thán một tiếng, rốt cuộc cô có vận may như thế nào, trong mộng cũng gặp được một anh trai nhỏ đẹp trai như vậy, nhưng anh trai này có chút quen mắt, nhưng cụ thể giống ai thì nhất thời cô cũng có chút không nhớ ra được.
Nhưng cô rất hạnh phúc khi có một anh trai nhỏ đẹp trai như vậy làm bạn đồng hành trong giấc mơ của mình!
Trương Hùng cẩn thận đặt Hứa Mỹ Lam lên giường, vừa định đắp chăn cho cô, cơ thể lại có chút nóng lên khi nghe cô nũng nịu gọi một tiếng anh trai nhỏ.
Anh không nhịn được liền cúi xuống trao cho cô một nụ hôn sâu. Hứa Mỹ Lam hơi bối rối trước hành động đột ngột của Trương Hùng.
Đầu óc mụ mị của cô còn đang suy nghĩ xem người anh trai này có phải đang ăn đậu hủ của mình hay không, giấc mơ này là do cô chi phối, cô làm sao có thể tùy ý bị người khác chiếm tiện nghi được.
Cô muốn lấy lại! Vì vậy, không đợi Trương Hùng hôn trộm và chuẩn bị rời đi, Hứa Mỹ Lam đã nắm lấy cánh tay của anh, Trương Hùng không chuẩn bị trước, vì vậy đã bị cô kéo mạnh và Trương Hùng liền ngã xuống giường!
Thấy vậy, Hứa Mỹ Lam cười khúc khích!
“Anh trai nhỏ, anh muốn chiếm tiện nghi rồi rời đi sao, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy chứ!”
Trương Hùng bị Hứa Mỹ Lam kéo xuống, anh không vùng vẫy, ngược lại cơ thể thả lỏng mà nằm thoải mái trên giường, nhìn cô cười như không cười.
Nhưng Hứa Mỹ Lam đã bị này ánh mắt khơi dậy ý chí chiến đấu, cô vỗ vỗ gương mặt của Trương Hùng, xoay người ngồi dậy, ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh làm sao nhìn em với ánh mắt như vậy, khinh thường em sao. Em nói cho anh biết, hôm nay anh rơi vào trong tay em rồi, thì chính là của em!”