Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-07-02 18:07:17
Lượt xem: 227
Cho nên cũng chỉ là suy nghĩ một chút, rồi từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, cứ nghĩ cái ý tưởng này sẽ lắng đọng xuống sau hơn ba mươi năm.
Nhưng xem ra không phải như vậy, bà ấy rõ ràng cảm thấy trái tim mình đập chậm hơn vài nhịp khi nghe Hứa Mỹ Lam nói có rất nhiều người bán đồ ở Kinh Thành!
Hứa Mỹ Lam sở dĩ nói những điều này không phải là do cô tùy tiện nói mà thôi, trước đây khi cô cùng trò chuyện với Trương Hùng, cô nghe anh ấy có nhắc đến việc dì cả muốn làm nhất khi còn trẻ chính là kinh doanh, nhưng đáng tiếc bà ấy được đầu thai sai nhà, ước mơ này cũng vẫn luôn chưa bao giờ được thực hiện!
Hứa Mỹ Lam có một ý tưởng trong đầu, nó còn chưa có thành thục nên chỉ gieo một hạt giống vào Dương Quế Hoa, còn việc nó có nảy mầm hay không, điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô!
Trương Hùng đã có linh cảm khi Hứa Mỹ Lam đề cập đến việc ở Kinh Thành, vì vậy khi cô nói điều đó, anh liền đã có một suy đoán mơ hồ.
Anh cũng không ngăn hai người nói về chuyện này, nếu thật sự thành công, cuộc sống của nhà chú cả cũng sẽ tốt hơn, từ nhỏ đến lớn đối xử tốt với anh cũng chỉ có mấy người.
Mà gia đình của chú cả là một trong số đó, nếu bọn họ có năng lực trong lĩnh vực này, ở phạm vi anh có thể thừa nhận được, anh cũng sẽ không ngại giúp đỡ một phen!
Đã một giờ kể từ khi Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng cùng nhau giúp đỡ Dương Quế Hoa dọn dẹp lại đồ đạc!
Trong suốt thời gian đó, Hứa Mỹ Lam cũng kể lại trải nghiệm lần đầu tiên ăn sáng ở Kinh Thành, cô luôn chú ý đến phản ứng của Dương Quế Hoa, điều này thực sự khiến cô phát hiện ra manh mối.
Khi nghe tin hai vợ chồng bán đồ ăn sáng trong một buổi sáng thu về bằng một năm thu hoạch của những người nông dân làm ruộng, hiển nhiên trong lòng Dương Quế Hoa cũng có chút rung động.
Tuy nhiên, Hứa Mỹ Lam cũng biết rằng chuyển biến tốt liền thu, cũng không thể nói quá rõ ràng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-154.html.]
Giọng nói thay đổi, sau đó nói chuyện cô và Trương Hùng mua một căn nhà ở Kinh Thành.
Chuyện này Hứa Mỹ Lam cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm Dương Quế Hoa và những người khác, liền tính hiện tại giấu giếm, chờ đến khi khai giảng, bọn họ đưa Trương Ái Quốc đến Kinh Thành đi học, bọn họ vẫn như cũ sẽ biết thôi.
“Thật sao, các cháu đã mua nhà ở Kinh Thành!”
Vẻ mặt Dương Quế Hoa vui mừng, ngay cả Trương Quốc Hưng vừa từ phòng con trai đi ra cũng sửng sốt khi nghe thấy những lời này, nhưng sau khi sững sờ, chính là tràn đầy sự vui mừng xen lẫn bất ngờ.
Không ngờ khi còn sống, có thể thấy cháu của mình mua nhà ở Kinh Thành! Kinh Thành, đó là nơi nào, đó là nơi phồn hoa nhất của cả nước. Cháu trai nhà mình có khả năng này, phần mộ tổ tiên của nhà họ Trương mạo khói nhẹ. Mặc dù mê tín phong kiến bây giờ không còn đáng tin, nhưng nghĩ nó ở trong lòng, nó cũng không phạm pháp!
Hứa Mỹ Lam nhìn về phía Trương Hùng và yêu cầu anh đến giải thích. Trương Hùng gật gật đầu, khẳng định nói cho hai người một câu: “Mỹ Lam nói không sai, lần này chúng cháu đi chủ yếu là để mua nhà, nếu thấy vừa ý cái nhà nào, thì liền trực tiếp đi mua.”
Được đến câu trả lời chắc chắn, chú cả dì cả của nhà họ Trương đều rất vui mừng, hai vợ chồng bọn họ cũng thấy rõ, chú dì đều thiệt tình vui mừng cho bọn họ. Hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy niềm hạnh phúc chân thật trong mắt nhau.
Nếu đém chuyện mua nhà nói ra, e rằng chỉ sợ cũng chỉ có chú dì thật sự mừng cho bọn họ.
Sau khi vui mừng qua đi, cả Trương Quốc Hưng và Dương Quế Hoa đều có chút lo lắng, Trương Quốc Hưng nhịn không được mở miệng hỏi thăm.
“Nhà ở Kinh Thành hẳn là rất đắt đỏ, cháu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Trương Hùng tuy rằng trước kia đi lên núi săn bắn, để mà nói có thể tiết kiệm tiền mua một ngôi nhà ở Kinh Thành không phải là việc dễ dàng gì!
Trương Hùng đã sớm nghĩ kỹ câu trả lời rồi, cho nên không chút nghĩ ngợi nói: “Lúc trước cháu có giúp đồn cảnh sát ở huyện bắt một người, bọn họ thưởng cho bọn cháu một khoản tiền, cũng không nhiều lắm, mua hai căn nhà cũng thiếu một ít, cháu phải vay người khác một ít nữa để bù vào.”