Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta xuyên về quá khứ mang theo không gian kì diệu bên người - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-07-01 18:48:01
Lượt xem: 255

Hứa Mỹ Lam thấy chú Đổng là đặc biệt nghiêm khắc với lĩnh vực y khoa mà lại khen ngợi cô như vậy, điều đó cho thấy làm dược thiện cô rất có thiên phú.

Cô nhịn không được liền rót thêm một ly rượu vàng cho chú Đổng, “Chú Đổng, ngon thì chú ăn nhiều một chút!”

Bị đối xử như vậy, chú Đổng không được tự nhiên liền ho khan một tiếng, khóe mắt liếc thấy Trương Hùng đang ngồi ở bên cạnh ăn cơm, sắc mặt xanh mét, anh dùng ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn ông ấy. Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, nhất định trên người ông ấy đã có rất nhiều lỗ thủng, tuy nhiên có thể nhìn thấy Trương Hùng ăn mệt, chú Đổng đột nhiên có cảm giác bữa ăn này ăn càng ngon!

Trong lòng Trương Hùng vô cùng chua xót, đến bây giờ vợ của anh vẫn chưa từng gắp thức ăn cho anh đâu, không ngờ phúc lợi này lại bị thầy của mình giành trước!

Trong lòng anh cực kỳ khinh thường chú Đổng, nhìn thức ăn càng ngày càng ít, động tác trong tay của Trương Hùng càng nhanh hơn!

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Mỹ Lam dọn dẹp phòng bếp, ba người ngồi ở trong sân tiêu thực, chú Đổng nhìn hai người bọn họ, lúc này mới bắt đầu nói vào việc chính!

“Hai người các ngươi, đã quyết định sẽ thi trường đại học nào chưa?”

“Chú Đổng, cháu và Trương Hùng đều đang chuẩn bị thi vào đại học ở Kinh Thành. Dù sao nơi đó cũng là thủ đô của đất nước, nơi náo nhiệt phồn hoa nhất, chúng cháu muốn đi xem thử!” Nội tâm Hứa Mỹ Lam ngo ngoe rục rịch, cô muốn nhìn một chút phong cảnh của những năm thập niên 70-80 nó như thế nào.

Chú Đổng gật đầu, rất hài lòng với sự lựa chọn của hai người bọn họ, mấy ngày nay chú ấy cũng đã hiểu được chút ít ưu điểm của hai người bọn họ, bọn họ tuy chưa đến trường nhưng đều là những đứa trẻ thông minh. Suy một ra ba, trí nhớ lại vô cùng tốt, cứ tiếp tục như vậy, thi vào đại học ở Kinh Thành không phải là vấn đề.

Cả hơn nửa đời ông ấy không có con cái, khoảng thời gian này ở chung với nhau, hai người bọn họ đều là những đứa trẻ tốt, ông ấy đã coi bọn họ như con cháu của mình. Nếu bọn họ đã tính kỹ đường đi nước bước, vậy ông ấy cũng phải làm cái gì đó. Mấy năm nay ông đu khắp nơi cho người ta chữa bệnh, trong tay cũng tiết kiệm được một ít. Đi lên thủ đô mua một cái phòng hẳn là đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-103.html.]

Đến lúc đó, hai người lên thủ đô liền trực tiếp ở trong nhà như vậy cũng rất thuận tiện. Ông ấy cũng không có ý giấu diếm, cũng phải xem ý kiến của hai người họ như nào.

“Tiểu Hùng, Mỹ Lam, hôm nay các cháu đều ở đây, chú Đổng, có chút chuyện muốn bàn với hai cháu.”

Thấy hai người đều nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, ông ấy ho nhẹ một tiếng, mặc dù có chút khó khăn khi mở miệng nhưng ông ấy vẫn cắn răng nói ra.

“Tình trạng của chú, các cháu hẳn là cũng biết, chú Đổng hiện tại cũng đã lớn tuổi, vẫn luôn cô độc một mình, trăm năm về già cũng không có người chăm sóc. Muốn nói là hậu bối thân cận nhất cũng chỉ có các cháu!”

Nói đến nơi đây, Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng đều mơ hồ hiểu những gì chú Đổng nói. Ông không cần nói tiếp, hai người nhìn nhau, trong nháy mắt liền hiểu ra suy nghĩ trong lòng của đối phương.

“Chờ một chút, thầy, có một chuyện chúng ta muốn hỏi ý kiến ​​của thầy, có chuyện gì, thầy có thể nghe con nói xong được không?”

Đang nói chuyện bỗng dưng bị Trương Hùng cắt ngang, chú Đổng buồn bực vô cùng, vừa định nói tiếp liền bị anh ngắt lời, đột nhiên quên không còn nhớ gì.

Ông ấy xua tay, tức giận nói, “Nói đi, chú đang nghe đây!”

Trương Hùng xấu hổ sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lại, sau đó nghiêm túc nhìn chú Đổng.

“Thầy, thầy cũng hiểu hoàn cảnh của Mỹ Lam và cháu, bây giờ chỉ có hai chúng cháu trong cái gia đình này, không có người lớn tuổi nào khác trong gia đình, chúng cháu không kiên định trong mọi việc, cháu đã thương lượng với Mỹ Lam, cháu muốn nhận thầy là cha nuôi và coi thầy như một người cha thực sự. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là một gia đình. Thầy nghĩ sao?”

Loading...