Từ Miểu và Trịnh Tương trò chuyện về những tin đồn trong giới phu nhân, thỉnh thoảng  vài tiếng.
Triệu Nhàn Viễn  bên cạnh Từ Miểu, cùng Tề Nguyên Dịch  về chuyện vận chuyển muối, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Từ Miểu.
Triệu Nhàn Viễn thấy Từ Miểu và Trịnh Tương  chuyện hăng say nhất thời  quan tâm  ở bên cạnh. Hắn hỏi Tề Nguyên Dịch với giọng điệu thờ ơ, “Chuyện gia đình ngươi xử lý thế nào ?”
Tề Nguyên Dịch cau mày đáp: “Nhị thúc và tam thúc  giải thích rõ ràng rằng bọn họ đều  Trịnh phu nhân mê hoặc, mưu đồ chiếm đoạt tài sản của Tề gia.”
Sau đó Tề Nguyên Dịch  chút khó khăn : “Thần tra  bên phía Thất Nhật các  một vị các lão từng liên thủ với Thái hậu, ông  là… là  cầm đầu của nhóm  ám sát Từ tiểu thư.”
Mới  qua thì  vẻ Triệu Nhàn Viễn   phản ứng gì  khi  thấy mấy lời , nhưng bàn tay giấu  bàn  vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Tề Nguyên Dịch tiếp tục , “Gần đây, Hứa các lão vô cùng sôi nổi trong các, sợ là  bao lâu nữa sẽ hành động, còn hành động gì vẫn   .”
“Ta  , cứ tiếp tục để mắt đến.”
Từ Miểu và Trịnh Tương mỗi  đều uống chút rượu, ánh mắt Trịnh Tương vẫn coi như thanh tỉnh.
Hai má của Từ Miểu  ửng hồng, ánh mắt lờ mờ.
Triệu Nhàn Viễn ngăn Từ Miểu chìa tay về phía ly rượu, “Miểu Miểu, nên về nhà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-sach-thanh-no-ty-bdvr/chuong-37.html.]
Từ Miểu lắc đầu, “Không về ,   về.”
Triệu Nhàn Viễn bất đắc dĩ, “Ngoan,  về nghỉ ngơi thì ngày mai  dậy nổi .”
Từ Miểu bĩu môi, oán trách: “Không  dậy sớm, mỗi ngày lên triều đều  dậy  sớm, lúc nào mới  thể  cần dậy sớm để lên triều đây.”
Triệu Nhàn Viễn khoác áo choàng lên  Từ Miểu, “Nhanh thôi, đợi nàng trở thành Hoàng hậu , nàng  dậy lúc nào thì dậy lúc .”
Triệu Nhàn Viễn kéo tay Từ Miểu , “Miểu Miểu, thật sự nên  .”
Từ Miểu tiếc nuối vẫy tay với Trịnh Tương, “Lần   đến tìm  chơi tiếp nhé, tạm biệt.”
Trịnh Tương đáp: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Đợi Từ Miểu và Triệu Nhàn Viễn  khỏi phòng riêng, Trịnh Tương mới loạng choạng  lên ghế, bàn tay  thành thật với đến bình rượu  rót cho  một ly.
Choang, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trịnh Tương ngẩng đầu, ánh mắt lên án  Tề Nguyên Dịch. Tề Nguyên Dịch xoa xoa tay Trịnh Tương, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có đau ? Trách   thu sức lực kịp,  nàng đau  đúng ?”
Tề Nguyên Dịch nhất thời tức giận, mạnh tay hơn bình thường một chút.
Giọng   bất mãn của Trịnh Tương vang lên, “Đau.”