lúc  một chân của Triệu Nhàn Viễn bước  điện, đồng thời xua tay, ý là  cần hành lễ.
“Sao mặt của Bệ hạ cũng đỏ  nhỉ? Thật kỳ lạ mà.” Chu Nguyễn  thầm một câu.
“Nếu   Bệ hạ đến,  nhất định  hỏi cho  tiểu tình lang của ngươi là ai.” Câu   với Từ Miểu, chỉ  điều Từ Miểu  thèm để ý đến nàng .
Chu Nguyễn  sang theo tầm mắt của Từ Miểu, chẳng lẽ là Phúc Hỉ? Không đúng,  đúng,   thể chứ. Không lẽ là Lý công tử đang  chuyện với Bệ hạ? Điều  cũng  thể,   là   đàng hoàng, chuyên  lừa những tiểu a  xinh    bối cảnh như Từ Miểu.
“Ta  đồng ý!” Từ Miểu  câu “Ta  đồng ý”  của Chu Nguyễn  giật ,  cô nương  nhất kinh nhất sạ* thế, Từ Miểu bất lực đỡ trán.
*一惊一乍: chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến  khác sợ hãi.
“Không đồng ý cái gì?”
“Ta  đồng ý ngươi qua  với Lý công tử! Ngươi   đấy thôi,   chuyên lừa gạt mấy tiểu cô nương như ngươi. Hắn   lấy chính thất, ngược  lấy  nhiều tiểu ,   còn   nhiều con riêng với  thất sinh  ở bên ngoài,  lời , ngươi đùa  nổi  .”
Từ Miểu hoài nghi, “Lý công tử là ai?”
Chu Nguyễn chỉ về phía  đang cúi lưng  mặt Triệu Nhàn Viễn, : “Người đó, mặc quần áo lòe loẹt, đang  bên cạnh Bệ hạ.”
Từ Miểu càng bất lực: “Ta    , thật đấy,  xin thề.” Vừa   giơ tay lên  động tác xin thề.
“Không   ? Đó là ai?”
“Ta   cho ngươi .”
Chu Nguyễn lắc đầu, hỏi Trịnh Tương  bên cạnh nàng : “Có ?”
Trịnh Tương lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-sach-thanh-no-ty-bdvr/chuong-31.html.]
“Không…   Bệ hạ chứ?” Giọng của Chu Nguyễn càng ngày càng lớn, kinh động đến  xung quanh,   liên tục tỏ vẻ khó chịu với Chu Nguyễn.
Chu Nguyễn vội vàng bịt miệng , gật đầu xin   .
“Không thể nào,  thể nào,  thể nào!”
Nhìn cô nương   dọa sợ, Từ Miểu gật đầu,  hiệu cho Chu Nguyễn  về phía Triệu Nhàn Viễn.
Ánh mắt Triệu Nhàn Viễn vẫn luôn  về Từ Miểu.
“Bệ hạ đang  chúng  kìa, còn đang  nữa a a a.  mà   cảm thấy nụ   mặt Bệ hạ dường như  chút ngốc nghếch nhỉ.”
Từ Miểu nhướn mày, : “Cẩn thận   với , ngươi    lưng  đấy.”
“Đừng, đừng mà. Tỷ tỷ, tỷ tỷ , ngươi đại nhân  chấp tiểu nhân, bỏ qua cho nữ tử yếu đuối như   mà.”
Thấy Bệ hạ thỉnh thoảng liếc  Từ Miểu bên cạnh nàng , Chu Nguyễn  tin quá nửa .
Chu Nguyễn khoanh tay lắc đầu: “Vẫn  đúng. Ta  Huyền Ngũ ,  Bệ hạ thích là Từ Cung lệnh  xuất cung, nhưng hình như Từ Cung lệnh  mất tích . Chẳng lẽ Bệ hạ quá nhớ nhung Từ Cung lệnh nên mới tìm ngươi  thế  đấy chứ.”
Từ Miểu bỗng nhiên  trêu Chu Nguyễn một chút, giọng điệu nghiêm túc : “Ta từng thấy Từ Cung lệnh ,  và nàng   giống , nhưng   để ý,  yêu Bệ hạ,  yêu, chỉ cần  thể mỗi ngày cho   thấy Bệ hạ, cho dù  thế   cũng cam tâm tình nguyện.”
Chu Nguyễn  thể tin   Từ Miểu, “Ngươi,  ngươi  thể đắm  trong truỵ lạc như thế. Mặc dù Bệ hạ  nhan sắc,  quyền  tiền, nhưng ngươi như thế  sẽ  hạnh phúc .”
“Ha ha, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng  thèm soi gương xem  trông như thế nào.”
Lời  và giọng điệu như thế    điều mà Chu Nguyễn  thể  .
Từ Miểu và Trịnh Tương đều quen     câu , chính là Trịnh Nguyệt Nhi  chiều hư.