“Tỷ… Huynh trưởng,  là  thế, nhiều tỷ tỷ xinh  quá.” Đôi mắt to của Trịnh Tương vụt sáng.
Nàng   những câu “Gia, đến đây chơi ”  dứt bên tai.
Nếu   gì bất ngờ với Từ Miểu, thì nơi đó  gọi là “Thanh lâu.”
Trịnh Tương đột nhiên dừng , kéo góc áo của Từ Miểu: “Muội  đến đó xem thử.”
À, cái … Từ Miểu do dự,  với giọng bất đắc dĩ: “Thực   cũng  , nhưng mà…”
Từ Miểu còn   xong, Trịnh Tương  vội vàng ngắt lời: “ cái gì ạ?”
“Không  tiền.” Từ Miểu  xong ba từ đó  im lặng. Trịnh Tương cũng im lặng.
“Chặn   , chặn   ,   là ăn trộm.” Tất cả   bao gồm cả Từ Miểu đều  kịp phản ứng.  Trịnh Tương  khác, nàng  chìa một chân .
Bẹp, tên trộm  vấp ngã, trong tay vẫn cầm một túi tiền màu bạc, túi tiền căng phồng, rõ ràng là trong đó   nhiều tiền.
Cuối cùng,  hô bắt tên trộm  chạy tới. Mọi  cũng phản ứng kịp, tức thì mỗi  một tay trói tên trộm .
“Không  nên xưng hô với  đài thế nào, thực sự cảm ơn, nếu   nhờ cú chặn  của ,  cũng   đến khi nào mới  thể lấy  túi tiền.”
Hai má của Trịnh tương  ửng đỏ, vội vàng xua tay  đừng khách sáo.
Người ở  mặt Trịnh Tương mặc một bộ quần áo màu xám thêu tơ vàng, vô cùng quý hiển. Đôi mắt đào hoa  nhướng lên, trong mắt tựa như  một vũng nước trong suốt khiến   mê mẩn. Trịnh Tương bất giác    mặt mê hoặc.
“Tiểu  ?” Người  mặt giơ tay lên khẽ vẫy  đôi mắt đang ngẩn ngơ của Trịnh Tương.
Trịnh Tương chợt tỉnh táo .
“Tại hạ họ Trịnh,  ngoài  một  việc cần .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-sach-thanh-no-ty-bdvr/chuong-19.html.]
Nam tử  thấy thanh lâu phía , mỉm : “Ta hiểu,  hiểu ha ha ha ha. Hoá  là  cùng đường.”
“Để cảm tạ tiểu   đây, tối nay  sẽ đãi nhé.”
Trịnh Tương  Từ Miểu, hình như đang đợi ý kiến của Từ Miểu.
Từ Miểu bất đắc dĩ gật đầu.
Phải  thanh lâu  thật sự vàng son lộng lẫy, đèn đóm sáng rực.
“Vẫn lấy phòng cũ, hôm nay  dẫn theo các   đến chơi,  bao nhiêu cô nương xinh  cứ mang đến đây cho bổn thiếu gia.”
“Yên tâm  Tề công tử, đảm bảo đều là cô nương xinh .”
Trong phòng riêng  một cái bàn và một chiếc giường, Trịnh Tương hết  trái    ,  cần  cũng  nàng   hứng thú.
Từ Miểu đỡ hơn nàng  một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.
“Hai  đến đây  đầu đúng ?”
Trịnh Tương   thì đỏ mặt, đáp  bằng giọng nhỏ như muỗi: “Ừm.”
“Trịnh tiểu  ,  mặt ngươi đỏ thế,    hổ ?”
“Không,  . Ngươi, ngươi đừng hỏi nữa.”
Trịnh Tương     thế nào, theo bản năng  sang Từ Miểu bằng ánh mắt cầu cứu.
Từ Miểu tỏ vẻ bất lực.
Cuối cùng, cửa phòng riêng  mở , hoá giải sự bối rối của Trịnh Tương.