Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-11-22 14:37:35
Lượt xem: 12
Liên quan đến Hồng Hạnh? Tưởng Nhược Nam đảo mắt, bèn đáp: “Hồng Hạnh có phải muốn vào hầu hạ trong phòng?”
Phương ma ma cúi đầu, giống như rất khó mở lời: “Lão nô cũng biết yêu cầu này quá đáng, Hạnh Nhi vừa phạm lỗi, lại do chính Thái phu nhân phạt, nhưng từ nhỏ tới lớn nó luôn theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, chuyện bên ngoài căn bản không hiểu. Mấy hôm nay lão nô thấy nó thường xuyên cãi cọ với bọn người có nhân phẩm thấp kém, buổi tối nó quỳ trước mặt lão nô mắt mũi tèm lem, nói rằng không còn mặt mũi nào mà mở miệng xin tiểu thư, nó cũng không dám mong được làm đại a hoàn hầu hạ bên tiểu thư như trước, chỉ cần được ở cạnh tiểu thư cũng là mãn nguyện rồi!”
Nói xong, bà ta len lén ngước mắt lên nhìn sắc mặt Tưởng Nhược Nam, thấy nàng cũng đang nhìn mình, khuôn mặt già nua bèn đỏ ửng.
Nghe bà ta nói hết, Tưởng Nhược Nam bèn cười, đáp: “Kỳ thực ta cũng đang có chuyện liên quan đến Hồng Hạnh muốn bàn với ma ma.”
Phương ma ma khẽ nhoài người lên phía trước, “Chuyện gì thế ạ?”
“Mấy hôm trước khi ta tới thỉnh an Thái phu nhân, Thái phu nhân có nhắc đến việc này.” Tưởng Nhược Nam bưng ly trà hoa cúc bằng sứ xanh trước mặt nhấp một ngụm, hương thơm thanh khiết, vấn vương trong miệng.
“Trương ma ma hầu bên Thái phu nhân, ma ma có biết không?”
Phương ma ma gật đầu.
Tưởng Nhược Nam nói tiếp: “Con trai bà ta là Trương Văn Sơn làm sai dịch ở Hầu phủ, là quản sự lo việc xe ngựa, mặc dù không phải việc gì lớn lao, nhưng nghe người ta nói cũng rất hậu hĩnh. Trương ma ma xin Thái phu nhân đón Hồng Hạnh về, Thái phu nhân hỏi ý kiến ta, ta cũng chưa trả lời ngay, muốn hỏi ý kiến của hai người trước đã.”
Làm mẹ có ai không quan tâm tới việc chung thân đại sự của con mình. Phương ma ma là người thật thà, không biết tâm địa của con gái, giờ lại nghe được gả cho tiểu quản sự trong phủ, sau này cũng coi như đã có chỗ dựa, hơn nữa lại ở gần bà, bà cũng tiện chăm sóc cho con hơn. Nghe Nhược Nam nói xong lòng bà rất vui, vội hỏi: “Phu nhân, quản sự Tiểu Trương đó có phải là người thật thà không…” Nói xong ngượng ngùng cười cười, “Không phải lão nô không tin, vì lão nô chỉ có một mụn con gái, không mong nó vinh quang phú quý, chỉ mong nó yên ổn hạnh phúc.”
Lời này của bà khiến Tưởng Nhược Nam thấy ngưỡng mộ, thì ra đứa trẻ có mẹ lại hạnh phúc như vậy, bất luận thế nào cũng luôn có một người lo lắng cho mình, tính toán cho mình.
Nàng dịu giọng đáp: “Ma ma yên tâm, Hồng Hạnh lớn lên cùng ta, sao ta có thể không nghĩ cho cô ấy? Ta thấy Hồng Hạnh cũng đã lớn tuổi rồi, cứ giữ mãi bên cạnh e là sẽ khiến cô ấy lỡ dở, giờ có một nơi gửi gắm, gia cảnh không tồi, đương nhiên ta cùng phải xem xét giúp cô ấy kỹ càng. Ta đã cho người đi thăm dò, Trương Văn Sơn này là người tính tình hồn hậu, hiếu thuận, làm việc lại chăm chỉ có trách nhiệm, rất có tiền đồ, sau này chắc chắn hữu dụng, Hồng Hạnh gả cho hắn không thiệt đâu! Chi bằng ma ma hãy bàn bạc thêm với Hồng Hạnh đi!”
Phương ma ma nghe xong vui mừng, vội vàng cảm tạ Tưởng Nhược Nam rồi xin lui, ra ngoài viện tìm Hồng Hạnh, thấy Hồng Hạnh đang chống nạnh chỉ vào tiểu nha đầu mắng chửi: “Đúng là đồ mắt chó, không thấy ta là ai sao, lại dám sai bảo ta, ngươi là cái thá gì hả?”
Phương ma ma vội vàng đi tới kéo cô ta lại, “Gào thét gì thế hả? Ở đây là ngoại viện, để người ta nghe thấy không hay đâu!” Rồi lại hạ giọng nói tiếp, “Đi theo ta, có tin tốt lành muốn báo cho con đây!”
Hồng Hạnh nghe mẹ nói vậy lập tức vui vẻ trở lại, tưởng rằng việc vào hầu hạ trong phòng đã được quyết định, nên vội theo mẹ vào trong.
Đợi Phương ma ma khoá trái cửa xong, cô ta sốt sắng hỏi: “Mẹ, có phải tiểu thư đã đồng ý rồi không?” Nhất định phải vào trong phòng hầu hạ. Không vào phòng hầu hạ tiểu thư thì đến cơ hội gặp Hầu gia cũng không có, chứ đừng nói gì tới chuyện khác.
Phương ma ma kéo ta cô ta cười: “Còn tốt hơn cả chuyện đó!” Nói rồi đem những lời của Tưởng Nhược Nam ra kể với cô ta.
“Thật quý hoá vì tiểu thư lại lo lắng cho việc chung thân đại sự của con, giúp tìm một mối hôn sự tốt. Sau này dù lớn dù nhỏ thì con cũng là vợ của quản sự trong Hầu phủ, cuối đời có chỗ dựa rồi!”
Phương ma ma cười tới không khép nổi miệng, Hồng Hạnh nghe xong mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Phương ma ma cười một hồi, thấy sắc mặt con gái không bình thường, tò mò hỏi: “Hồng Hạnh, con sao thế? Chuyện tốt như vậy con còn chưa hài lòng?”
Hồng Hạnh hất tay mẹ ra, giậm chân đáp: “Mẹ, chuyện này thì tốt gì chứ? Có vậy mà mẹ cũng vui mừng hớn hở, nói đi nói lại chẳng qua cũng chỉ là gả cho một tên nô tài, có gì đáng vui mừng đâu!”
Nói xong tức mình quay người, ngồi xuống ghế, cánh mũi phập phồng vì tức giận.
Phương ma ma nhìn con một cái, “Hạnh Nhi, đấy không phải là một nô tài bình thường, hắn là quản sự, tiểu thư nói sau này còn có thể lên nữa.”
Hồng Hạnh cười nhạt, “Chỉ quản có mấy cái xe ngựa mà cũng dám gọi là quản sự. Hơn nữa, cho dù sau này hắn có được thăng chức làm tổng quản của Hầu phủ thì hắn cũng chỉ là nô tài mà thôi!” Nói xong, cô ta nhổ phì một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-97.html.]
“Nô tài thì sao? Chúng ta đều là nô tài, lẽ nào con còn muốn làm chủ nhân?” Phương ma ma cũng bắt đầu thấy giận.
Hồng Hạnh đột nhiên đứng bật dậy nhìn thẳng vào mẹ: “Con vốn là a hoàn bồi giá của tiểu thư! Sau này con muốn làm một nửa chủ nhân!”
“Bốp” một tiếng, Phương ma ma tát thẳng vào mặt con gái một cái đau điếng, tức tới run cả người: “Lời này mà con cũng nói ra được, con có biết xấu hổ không hả?”
Hồng Hạnh ôm mặt, hai mắt đỏ hoe, cãi lại: “Mẹ, lẽ nào con nói không đúng ư? Đại a hoàn bồi giá sau này cũng là một nửa chủ nhân, ngay đến Triệu di thái thái trước kia cũng là a hoàn bồi giá của Thái phu nhân! Tại sao làm chủ nhân không muốn, lại đi gả cho một tên nô tài, con không lấy! Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con thì hãy giúp con nói với tiểu thư, con muốn vào hầu hạ trong phòng, đừng để con tiện nhân Ánh Tuyết cướp mất phúc phận của con!” Nói xong lao ra ngoài.
Phương ma ma nhìn theo bóng con mà tức tới muốn ngất đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
***
Mặc dù Hồng Hạnh không đồng ý, nhưng Phương ma ma cũng không phải người hồ đồ, bà biết chuyện này không thể để mặc con quyết định, từ chối được lần này sẽ có tiểu thư đứng ra nói hộ, nhưng lần sau tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt như thế nữa. Sau khi quyết định xong, bà tới gặp Tưởng Nhược Nam, nói đồng ý mối hôn sự này.
“Hồng Hạnh đồng ý chứ?” Tưởng Nhược Nam có chút không yên tâm, cố ý hỏi một câu.
Phương ma ma sợ lộ chuyện, khẳng định đáp: “Chuyện tốt như thế Hồng Hạnh sao có thể không đồng ý, nó không biết là vui tới mức nào nữa. Có điều xấu hổ nên vẫn ngượng ngùng chưa tới cảm tạ phu nhân thôi.”
Tưởng Nhược Nam cũng không nghi ngờ gì, ngay ngày hôm đó bèn tới gặp Thái phu nhân trả lời bà. Trương ma ma nghe tin thì vui mừng, thực ra ban đầu Trương ma ma nhắm Ánh Tuyết, nhưng thấy Ánh Tuyết xinh đẹp kiều diễm, bà ta thầm đoán Hầu phu nhân chắc có sự định khác nên cũng không dám mở miệng xin, những a hoàn khác hầu hạ bên cạnh phu nhân hoặc tuổi hãy còn nhỏ, hoặc tư chất không tốt. Riêng nha đầu Hồng Hạnh, ngoại hình khá, cơ thể rắn chắc, điều quan trọng nhất, cô ta là a hoàn cùng lớn lên với Hầu phu nhân, đây không phải là thứ phúc phận mà a hoàn bình thường có được. Mặc dù tính cách hơi chớt nhả, nhưng thầm nghĩ đón về rồi dạy dỗ lại cũng không đến nỗi nào, có cô ta giúp đỡ con trai bà, tiền đồ sau này của nó nhất định sẽ rạng rỡ!
Trương ma ma vui mừng, đương nhiên sẽ lan truyền tin rộng rãi.
Hôm nay, Hồng Hạnh đang nằm nghỉ trong bóng râm, vài a hoàn nghe được tin ấy vội vàng đến chúc mừng cô ta.
“Hồng Hạnh, nghe nói hỷ sự của tỷ và Trương quản sự cũng gần lắm rồi, sau này làm vợ quản sự đừng có quên bọn muội đấy!”
Hồng Hạnh mặt trắng nhợt, “Các ngươi nghe ai nói?”
Tiểu a hoàn đáp: “Còn cần gì phải nghe ai nói, là Trương ma ma cho người đi thông cáo khắp nơi, mọi người trong phủ ai cũng biết cả rồi!”
Hồng Hạnh vừa tức vừa cuống, quay người lao vào viện tử tìm Phương ma ma, tức giận lôi bà vào phòng, đóng cửa xong liền gào lên với mẹ: “Mẹ, chẳng phải con đã nói không lấy hắn ta rồi ư? Sao hôm nay có người tới chúc mừng con?”
Phương ma ma đứng dựa vào cửa, vừa canh chừng động tĩnh bên ngoài, vừa trả lời Hồng Hạnh: “Giờ phu nhân đã trả lời Thái phu nhân rồi, chuyện này đã quyết định xong, con muốn cũng phải lấy, không muốn cũng phải lấy!” Sau đó quay đầu lại ấy ngón tay dí vào trán Hồng Hạnh, mắng: “Sao con không thử nghĩ xem, nếu tiểu thư thật sự có ý định kia thì liệu có đề nghị mối hôn sự này không? Còn muốn làm chủ nhân, đừng mơ nữa!”
“Chẳng phải con tiện nhân Ánh Tuyết lấy lòng tiểu thư, cướp vị trí của con ư?” Hồng Hạnh tránh ngón tay của mẹ, vẫn phẫn nộ bất bình, nói xong định xông ra ngoài: “Không được, con phải đi gặp tiểu thư, con không muốn lấy Trương quản sự!”
Phương ma ma vội vàng kéo cô ta lại, lo tới phát khóc: “Hạnh Nhi, con phải nghe lời mẹ, đừng gây sự nữa, con còn chưa biết sự lợi hại của Thái phu nhân sao? Không được vừa lành sẹo đã quên đau!”
Hồng Hạnh rùng mình, bất giác dừng bước, cô ta càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không cam tâm, “Oà” một tiếng khóc rống lên.
“Con không muốn làm nô tỳ cả đời này.” Cô ta lau hai hàng nước mắt, ngẩng đầu nhìn mẹ nói: “Mẹ, đều tại mẹ cả, con ghét mẹ!” Nói xong ôm mặt chạy ra ngoài.
Phương ma ma chạy theo gọi mấy tiếng, lo lắng tới mức nước mắt rơi lã chã.
Hồng Hạnh chạy ra khỏi viện tử, trốn vào một góc yên tĩnh mà khóc lóc. Xung quanh toàn giả thạch và bóng cây râm mát, bình thường mặt trời không chiếu được tới đây, là một chỗ hóng mát lý tưởng.
Hồng Hạnh khóc lóc một trận, nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, ngẩng đầu nhìn ra, thấy Ánh Tuyết đang đi tới, Hồng Hạnh vừa nhìn thấy Ánh Tuyết thì lửa giận bốc lên, đợi Ánh Tuyết đến gần bèn nhảy ra từ sau gốc cây ra mà hét vào mặt Ánh Tuyết: “Tiểu tiện nhân, lần này thì ngươi vừa ý rồi chứ?”