Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:19:03
Lượt xem: 12
Lưu Tử Căng lắc đầu đáp: “Hầu phu nhân khách khí, Hầu phu nhân quá bước tới đây là tại hạ đã cảm kích không hết, sao còn dám trách Hầu phu nhân chứ?”
Đương nhiên y sẽ không nói cho nàng biết rằng, ngày hôm ấy y đã đặc biệt xin nghỉ phép một ngày ở nhà đợi nàng.
Chỉ là, tại sao lại thế chứ? Có thật là vì muốn thỉnh giáo nàng về vấn đề cạo gió không? Y không dám nghĩ nhiều.
“Do tại hạ thấy hiệu quả của cạo gió thật thần kỳ, bèn muốn thỉnh giáo phu nhân.”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, lòng thầm tán dương y, thật đúng là kẻ hiếu học! “Thực ra cạo gió rất đơn giản, đối với Lưu thái y mà nói là việc dễ dàng không thể dễ dàng hơn. Lưu thái y tinh thông huyệt đạo và kinh lạc[1] trên cơ thể con người, có bệnh gì thì cứ cạo những huyệt đạo kinh lạc đối ứng với bệnh ấy là được.”
[1] Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.
Đương nhiên là Lưu Tử Căng biết điều này.
“Chỉ là không biết thủ pháp và lực nặng nhẹ thế nào?” Từ nhỏ Lưu Tử Căng đã rất say mê y học, lại thêm có phụ thân dạy dỗ, do đó tuổi còn trẻ mà đã trở thành ngự y trong Thái y viện. Lúc này nghe Tưởng Nhược Nam nói tới chuyên môn của mình, bèn toàn tâm toàn ý lắng nghe.
Tưởng Nhược Nam ngẫm nghĩ, đảo đảo mắt mà vẫn chưa tìm ra từ nào thích hợp để miêu tả, bèn nói: “Lưu thái y, ngài đưa tay đây!”
Lưu Tử Căng không do dự đưa tay trái ra, ngửa lòng bàn tay lên.
Y thấy Tưởng Nhược Nam lấy một đồng bạc ra, hơi nghiêng người về phía trước, tay cầm chặt đồng tiền, khẽ cạo cạo trong lòng bàn tay y mấy cái.
Cảm giác lạnh lạnh của đồng tiền xu lướt qua lòng bàn tay, khiến y thấy hơi buồn buồn, Lưu Tử Căng quá bất ngờ trước hành động tiếp cận đột ngột của Tưởng Nhược Nam, cứng người lại, bàn tay trái bất giác run run không thể khống chế.
Một mùi hương thanh đạm như có như không thoang thoảng vây quanh y, những tạp âm xung quanh đột nhiên biến mất, còn giọng nói của Tưởng Nhược Nam lại trở nên vô cùng rõ ràng, dường như có thể vọng tới tận trái tim y vậy.
“Thủ pháp thường dùng chỉ có mấy loại này… Còn về lực mạnh hay nhẹ thì giống cảm giác này là được, cho đến khi cạo ra những vệt hồng thì thôi…”
Giọng nói vô cùng dịu dàng, y nghe mà giống như có một bàn tay đang đặt lên trái tim mình. Một cảm giác tuyệt diệu không sao diễn tả bằng lời được.
Y bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, lại thấy khuôn mặt nàng cách mình không xa lắm. Nàng hơi cúi đầu, bộ dạng chăm chú chuyên tâm nhìn tay y, đôi mi dài cụp xuống khẽ rung rung, hai má hồng lên một màu hồng khỏe mạnh, khiến làn da nàng đầy sức sống, buộc người ta không kìm được suy nghĩ giơ tay ra vuốt một cái. Đôi môi nàng lúc khép lúc mở, cánh môi đầy đặn như cánh hoa hồng, mướt mát, mọng nước, sắc môi sáng bóng.
Khiến người ta không kìm được, không kìm được muốn…
Lưu Tử Căng chỉ thấy n.g.ự.c mình nóng rực, cơ thể cũng nóng rực theo…
“Lưu thái y, ngài nóng lắm hả? Sao lòng bàn tay lại rịn mồ hôi thế này?”
Phía đối diện, Tưởng Nhược Nam đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt y.
Đôi mắt đen như hắc bảo ấy trong sáng vô cùng, phản chiếu ánh nắng bên ngoài cửa sổ, tạo thành một thứ ánh sáng vô cùng ma mị, ùa thẳng vào trái tim y.
Giây phút ấy, dường như có thứ gì đó nhanh chóng lan khắp cơ thể, lấp vào mỗi ngóc ngách trong đó, cảm giác mọi thứ đều đầy lên ấm áp, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.
Là một người đã trưởng thành, đương nhiên y hiểu hiện tượng ấy là gì.
Y ngẩn người nhìn nàng, nàng mỉm cười đứng dậy trong ánh sáng chói lòa, còn hắn dần dần chìm vào bóng tối.
“Lưu thái y, ngài… ngài làm sao thế? Có chuyện gì ư?” Tưởng Nhược Nam cảm thấy rất kỳ lạ trước vẻ mặt của hắn.
Lưu Tử Căng “soạt” một tiếng đứng bật dậy, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, “Hầu phu nhân…. Đột nhiên ta, đột nhiên tại hạ nhớ ra còn có việc cần xử lý ở Thái y viện, tại hạ phải tới đó ngay!” Nói xong, cũng không đợi Tưởng Nhược Nam đáp lời, quay người rời khỏi phòng, chỉ vài bước đã mất hút khỏi viện của Lưu Tử Đồng.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn chạy ra ngoài như có lửa đốt sau lưng, hoàn toàn mất đi vẻ ung dung nho nhã thường ngày thì thầm nghĩ, chắc là việc ở Thái y viện vô cùng nghiêm trọng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-80.html.]
Lưu Tử Căng đi rồi, Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên cũng không ở lại thêm, hai người đến cáo từ Lưu phu nhân rồi lên xe ngựa hồi phủ.
Trên xe ngựa, Cận Yên Nhiên vẫn như khi đến, coi Tưởng Nhược Nam là không khí, không nói không rằng với nàng lời nào. Nhưng xe ngựa rẽ vào con đường nhỏ, lúc vòng lên đường lớn, thân xe chấn động, Cận Yên Nhiên mất tự chủ lao người về phía trước, nếu không nhờ Tưởng Nhược Nam kịp thời giơ tay ra đỡ, thì e rằng cô ta đã ngã lăn lông lốc xuống sàn xe.
Cận Yên Nhiên ngồi ổn định lại xong quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, khẽ buông một câu: “Đa tạ.”
Tưởng Nhược Nam mỉm cười: “Chúng ta là người một nhà, không cần phải khách sáo như thế!”
Cận Yên Nhiên trầm mặc hồi lâu, lại nói: “Tiểu tẩu ử cũng là người một nhà với tẩu tẩu, sau này tẩu tẩu có thể đối tốt với tiểu tẩu tử hơn không?”
Tưởng Nhược Nam vẫn mỉm cười, đáp: “Tiểu cô, tiểu cô lúc nào cũng cho rằng ta ức h.i.ế.p cô ta nhưng tiểu cô không thử nghĩ xem, đã bao giờ ta đưa ra những yêu cầu quá đáng với cô ta chưa, ta có ngăn cản ca ca của tiểu cô không? Đã bao giờ ta khiêu chiến với cô ta chưa? Nếu suy nghĩ kĩ tiểu cô sẽ nhận ra, những lần tranh chấp cãi vã đó đều do cô ta khiêu chiến mà ra…” Thấy Cận Yên Nhiên muốn mở miệng phản kích, Tưởng Nhược Nam vội vàng ngăn cô ta lại, chau mày nói tiếp: “Đừng nhắc lại với ta về việc bị bỏng lần trước, nếu tiểu cô vẫn một mực tin tưởng cô ta thì ta cũng chẳng còn gì để nói nữa!”
Cận Yên Nhiên cúi đầu, hai tay vô thức túm chặt gấu áo, một lát sau mới lên tiếng: “Chuyện lần trước muội cũng không rõ trong hai tẩu ai mới là người sai, nhưng muội biết, nhất định trong lòng Thu Nguyệt tẩu tẩu có nỗi khổ riêng…” Nói tới đây, cô ta quay sang nhìn nàng, “Tưởng Nhược Lan, tẩu không thể phủ nhận việc tẩu đã làm tổn thương tỷ ấy trước. Cho dù tẩu có phải nhường nhịn tỷ ấy một chút thì cũng có gì quá đáng đâu?”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ e ta nhường cô ta một bước, thì cô ta lại muốn tiến ba bước thôi, đến khi ấy ai sẽ đứng ra nói giúp cho ta đây?”
Cận Yên Nhiên vội vàng quay hẳn người sang, cầm lấy ống tay áo nàng: “Sẽ không thế đâu. Thu Nguyệt tẩu tẩu không phải loại người ấy!”
Tưởng Nhược Nam cũng quay lại nhìn thẳng vào khuôn mặt vẫn còn mơn mởn của Cận Yên Nhiên, cười nhẹ đáp: “Tiểu cô, ta thật không hiểu, tại sao tiểu cô lại nói giúp cô ta nhiều như thế?”
Cận Yên Nhiên chầm chậm buông tay áo ra, quay người đi, hạ giọng nói: “Không phải muội giúp tẩu ấy, mà muội chỉ không muốn ca ca phải khổ sở vì hai người thôi.” Cô ta cúi gằm đầu, nhìn chằm chằm vào bông hoa mai thêu trên khăn tay, khẽ nói: “Tẩu biết không? Ca ca có được ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì, sau khi phụ thân mất, kẻ thù của phụ thân đã tìm cớ dâng tấu lên tiên đế, giải tán toàn bộ thuộc hạ cũ của phụ thân. Khi ca ca thủ hiếu quay về thì mọi sự đã rồi, phủ An Viễn Hầu chúng ta đã trải qua những giờ khắc tiêu điều nhất…”
Nghe đến đây, Tưởng Nhược Nam bất giác nảy sinh tò mò, hỏi: “Chẳng phải quan hệ giữa Hầu gia và Hoàng thượng rất tốt sao? Hình như Hầu gia còn từng là bạn học của Hoàng thượng mà?”
Cận Yên Nhiên cười nhẹ, đáp: “Tẩu tẩu, những chuyện này tẩu không hiểu đâu, bạn học chỉ là chuyện hồi còn nhỏ xíu mà thôi. Ca ca là bạn thân của Hoàng đế từ khi người còn là Thái tử, cũng đều nhờ phụ thân, giờ người đi trà lạnh, hơn nữa, ca ca để tang phụ thân ba năm, đương nhiên sẽ có người thế chỗ ca ca bên cạnh Hoàng thượng chứ. Hoàng thượng ngày ngày lo trăm công ngàn việc, đâu còn thời gian mà nhớ đến ca ca!”
“Vì vậy Hầu gia mới tự xin đi dẹp loạn ở phía Tây?”
Cận Yên Nhiên gật gật đầu: “Ca ca nói muốn mẫu thân lại được sự tôn trọng của mọi người như trước kia, muốn muội được xuất giá trong danh vọng, không đến nỗi phải đi làm vợ bé tiểu thiếp cho nhà người ta. Năm ấy muội còn nhỏ tuổi nhưng vẫn hiểu mỗi từ mỗi câu mà ca ca đã quỳ xuống nói trước mặt mẫu thân.”
Nói tới đây, mắt Cận Yên Nhiên đỏ hoe.
“Ở mạn sườn bên trái của ca ca có một vết sẹo dài nửa thước, ca ca suýt nữa vì nó mà mất mạng. Ngoài vết thương này ra, trên người huynh ấy còn không biết bao nhiêu những vết thương lớn nhỏ khác. Người người đều ca ngợi An Viễn Hầu niên thiếu anh hùng nhưng không ai biết rằng danh tiếng ấy là do ca ca đem tính mạng mình ra để đổi về.”
Nói đến đây, giọng cô ta trở nên nghẹn ngào.
“Khi muội biết Thu Nguyệt tẩu tẩu muốn được gả cho ca ca, muội thật sự rất vui. Thu Nguyệt tẩu tẩu không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng hiền thục, hiểu biết hơn người, rất xứng với ca ca, muội đã nghĩ từ nay ca ca sẽ được sống một cuộc đời hạnh phúc rồi, nào ngờ…” Cô ta nhìn Tưởng Nhược Nam một cái ý tứ trách móc.
Tưởng Nhược Nam nghe tới ngẩn người, không để ý tới sự trách móc của Cận Yên Nhiên, lòng thầm nghĩ, Cận Thiệu Khang thật hết lòng vì người thân.
Cận Yên Nhiên thở dài: “Chuyện đã đi tới nước này, nói gì cũng muộn rồi, muội cũng biết tẩu thật lòng yêu mến ca ca, nếu tẩu thật sự muốn tốt cho ca ca thì sau này đừng làm khó Thu Nguyệt tẩu tẩu nữa. Hai người gây sự khiến nhà cửa không yên, ca ca cũng chẳng thoải mái gì. Còn về Thu Nguyệt tẩu tẩu, địa vị của tỷ ấy không bằng tẩu, sẽ không uy h.i.ế.p đe dọa gì được tẩu đâu!”
“Ta đâu có làm khó gì cô ta, muội tin cũng được mà không tin cũng được! Hơn nữa muội cứ yên tâm, từ nay về sau chỉ cần cô ta không tới tìm ta gây sự, ta cũng sẽ chẳng quan tâm cô ta làm gì.”
Hầu phủ sau này sẽ chỉ là nơi nàng ở, không phải nhà của nàng. Trước kia vì muốn có được một cuộc sống tốt hơn, nàng cần phải loại bỏ mọi mối đe dọa, mọi nguy cơ. Nhưng bây giờ nàng đã không còn là Tưởng Nhược Lan bơ vơ không nơi nương tựa nữa. Vu Thu Nguyệt có được Cận Thiệu Khang sủng ái tới thế nào thì cũng chẳng thể làm gì được nàng. Hơn nữa Vu Thu Nguyệt đâu phải kẻ ngốc, chắc sẽ không dám tới tìm nàng gây phiền phức, nếu đã thế thì nàng cũng đâu cần phải quan tâm tới cô ta chứ!
Về việc Thái hậu có thể “chống lưng” cho nàng bao lâu, nàng tin mình sẽ tìm ra cách giải quyết. Cho dù thế nào cũng còn tốt hơn là dùng chung một người đàn ông với bao người phụ nữ khác.
Cận Yên Nhiên sau khi nhận được câu trả lời vừa ý lại ngồi yên lặng, lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tưởng Nhược Nam lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên ngoài, Ánh Tuyết đáp: “Phu nhân, hình như xe ngựa phía trước đ.â.m người rồi, người nhà kẻ bị đ.â.m đang chắn ở đó. Cả con đường lớn đều tắc nghẽn, không thể đi qua.”