Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:16:27
Lượt xem: 1

Từ nhỏ nàng đã sống một mình, chỉ có một mình, vì vậy nàng biết, bất kể là lúc nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, khi phải lựa chọn, thì thà nàng làm tổn thương người khác chứ không bao giờ làm tổn thương bản thân.

Kiếp trước, Tưởng Nhược Nam từng đọc được một bài viết về những điều mà người đàn ông ghét trong một cuốn sách. Tác giả của bài viết đó liệt kê ra mấy chục điều, có những điều nàng nhớ không rõ nữa, nhưng điều đầu tiên trong danh sách ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng, đó là, đàn ông ghét nhất phụ nữ luôn hỏi những câu đại loại như rốt cuộc anh có yêu em không, và yêu nhiều như thế nào… một cách không mệt mỏi.

Hôm nay, mang nó ra để đối phó với hoàn cảnh ngặt nghèo trước mắt thật không còn gì có thể tuyệt hơn nữa. Bởi vì nàng biết, với một người đàn ông phong kiến thường xuyên nhắc tới “Nữ luận ngữ” và tam tòng tứ đức, có tranh cãi về vấn đề một vợ một chồng, nam nữ bình đẳng gì gì đấy, chỉ phí lời mà thôi, đối mặt với tình huống này, phương pháp hiệu quả nhất chính là nhanh chóng khiến đối phương chán ghét mình, để hắn chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện kia nữa.

Quả nhiên, Cận Thiệu Khang nghe Tưởng Nhược Nam nhắc đến Vu Thu Nguyệt thì thu lại nụ cười trên môi, có chút không vui, nói: “Sao đột nhiên lại nhắc tới nàng ấy?”

“Chỉ là thiếp muốn biết thôi!” Tưởng Nhược Nam nũng nịu đáp. “Trước kia Vu Thu Nguyệt vì muốn mọi người ghét thiếp đã làm nhiều việc xấu như thế, không phải chàng vẫn còn thương cô ta, quan tâm tới cô ta đấy chứ?”

Cận Thiệu Khang rút tay khỏi người nàng, “Chuyện này mẫu thân đã trừng phạt nàng ấy rồi. Ta tin sau này nàng ấy sẽ ngoan ngoãn hơn, nói gì thì nói nàng cũng là chính thất, nàng ấy không thể thắng được nàng.”

Tưởng Nhược Nam thấy hiệu quả thật tuyệt, lại bồi thêm cú nữa, “Hầu gia, Vu Thu Nguyệt đó thích nhất là vờ tỏ ra đáng thương, nhưng thực ra cô ta rất xấu xa, chàng đừng bị cô ta lừa.” Nói rồi nhướn mày lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thiếp biết cô ta xinh đẹp, Hầu gia đương nhiên thích cô ta rồi, nhưng cũng không thể chiều hư cô ta, khiến cô ta không còn biết chừng mực gì cả!” Ra sức nói xấu một người phụ nữ khác trước mặt đàn ông, có lẽ mọi đàn ông đều không thích, và sẽ khiến hắn ta nghĩ rằng bụng dạ người phụ nữ này thật hẹp hòi, hà khắc.

Sắc mặt Cận Thiệu Khang dần trầm xuống, nàng vẫn còn chưa nói xong? Thì ra mọi sự ẩn nhẫn trước đây của nàng đều chỉ là giả vờ cho hắn nhìn mà thôi, đến bây giờ, hồ ly đã lòi đuôi ra rồi!

“Tưởng Nhược Lan, thân là phụ nữ, điều không nên nhất chính là đố kị! Ăn nói như thế chỉ khiến người khác ghét thôi! Nàng là chính thất, từng lời ăn tiếng nói càng phải giữ gìn hơn để làm gương cho người khác. Nàng phải biết, trước mặt ta Thu Nguyệt chưa từng nói một câu không hay về nàng!”

“Vì vậy thiếp mới nói cô ta giỏi vờ vịt mà, cô ta rõ ràng hận thiếp muốn chết, nhưng vẫn có thể nhìn thiếp cười. Chàng phải biết cô ta giảo hoạt thế nào!”

Cận Thiệu Khang thấy lòng chán ghét, sự thân mật dịu dàng vừa rồi bốc hơi sạch sẽ, hắn lạnh mặt, xoay lưng về phía nàng, bộ dạng như không muốn nói chuyện nữa.

“Hầu gia, Hầu gia, chàng đừng ngủ, chàng phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc là đối tốt với thiếp hơn hay là với Thu Nguyệt hơn…” Tưởng Nhược Nam giật giật áo hắn không tha.

“Khuya rồi, ngủ đi!” Cận Thiệu Khang lạnh lùng giật vạt áo khỏi tay nàng, không nói thêm gì nữa.

Tưởng Nhược Nam nhìn tấm lưng lạnh lùng của hắn đắc ý cười cười, quay người nằm xuống ngủ. Nàng biết, đêm nay nàng có thể yên tâm ngon giấc được rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tốt nhất là từ nay về sau hắn càng thêm chán ghét nàng, đừng bao giờ đến Thu Đường viện nữa!

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Tưởng Nhược Nam bị đánh thức bởi một loạt những âm thanh sột soạt. Nàng bỗng mở bừng mắt, thấy trời mới mờ sáng, còn Cận Thiệu Khang bên cạnh đã bước qua người nàng mà xuống giường từ bao giờ rồi.

Tưởng Nhược Nam ngồi dậy, thấy Cận Thiệu Khang đang tự mặc y phục. Nàng bèn hỏi: “Có cần thiếp gọi bọn Ánh Tuyết vào không?” Cận Thiệu Khang đang định gật đầu, nhưng đột nhiên như nhận ra điều gì, giơ tay ra hiệu cho nàng, im lặng. Hắn đi đến bên giường nhìn chiếc khăn bằng gấm màu trắng kia trầm tư một lát.

Tưởng Nhược Nam cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn chiếc khăn, đương nhiên trên ấy chẳng có gì.

Thấy hắn quay người đi như tìm kiếm gì đó, thấy cái kéo trên bàn, bèn đi tới cầm lên.

Tưởng Nhược Nam ngẩn người nhìn, không biết hắn định làm gì. Lẽ nào định cắt chiếc khăn để xả giận? Không ấu trĩ tới thế chứ…

Hắn giơ cánh tay trái ra, nhanh chóng vén áo lên, tay phải cầm kéo vạch một phát lên đó, những giọt m.á.u tươi thi nhau túa ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-73.html.]

Tưởng Nhược Nam kinh hãi, “Á” lên một tiếng.

“Hầu gia, chàng đang làm gì thế?”

Cận Thiệu Khang vẻ mặt hết sức điềm tĩnh trừng mắt lườm nàng một cái: “Đừng hét!” Sau đó khom người để những giọt m.á.u trên tay nhỏ lên chiếc khăn, một giọt, hai giọt, những giọt m.á.u thấm vào chiếc khăn gấm rồi lan dần ra như một đóa hoa mai đỏ đang kỳ nở rộ.

Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu dụng ý của hắn, hắn muốn tạo chứng cứ giả cho nàng!

Nhưng…

“Hầu gia hà tất phải làm thế? Chúng ta cứ nói thật với mẫu thân là được mà?”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười nhạt một tiếng, đáp: “Để đám người dưới biết nàng vào phủ một tháng rồi mà vẫn chưa làm vợ ta, nàng không mất mặt sao?” Nói rồi, lại tìm một miếng vải sạch, lau lau m.á.u ở vết thương.

Hắn làm vậy là vì nàng? Tưởng Nhược Nam nhìn cánh tay vẫn đang rỉ m.á.u của hắn, thầm lẩm bẩm, nhưng không rõ trong lòng có cảm giác gì.

“Hầu gia, để thiếp giúp chàng băng lại, trời nóng thế này, vết thương rất dễ bị mưng mủ.” Nàng bước xuống giường, đi đến bên nhìn vết thương của hắn, không sâu lắm, rồi lại nhìn chiếc kéo, lưỡi kéo cũng không có dấu hiệu bị gỉ.

Tưởng Nhược Nam vẫn mang rượu ra để khử trùng cho hắn, rồi bôi thuốc, lấy khăn quấn chặt. Hắn rụt tay lại, bỏ ống áo xuống, điềm đạm nói: “Chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà, năm xưa khi ở ngoài biên ải phía Tây, những vết thương như thế này không đáng quan tâm.”

Nói xong, lại ngước mắt nhìn nàng: “Nàng có thời gian thì nên đọc nhiều sách thánh hiền, đừng học mấy thói ích kỷ nhỏ nhặt của những kẻ thiếu hiểu biết.”

Tưởng Nhược Nam thấy hắn nói đầy hùng hồn như thế thì không nhịn được đáp: “Hầu gia, phụ nữ nhìn thấy chồng mình ở cùng người phụ nữ khác, không ai là không nhỏ nhen cả, chỉ là có người nhịn được, có người không nhịn được mà thôi.”

Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao người ta nhịn được nàng lại không nhịn được?”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Tại sao thiếp phải nhịn?” Nói rồi lại nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, nằm xoay lưng lại phía hắn.

Bên tai vọng tới bước chân hắn đi ra ngoài, đột nhiên, hắn dừng lại, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Chính bởi vì nàng có Thái hậu chống lưng?”

Tưởng Nhược Nam chẳng buồn cử động. Mặc kệ hắn. Nàng nghe hắn hừ một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài, cao giọng gọi Ninh An về Sở Thiên các.

Người đàn ông phong kiến này, Tưởng Nhược Nam nằm trên giường bực tức nghĩ, nói gì với hắn cũng vô ích! Hắn vốn coi việc năm thê bảy thiếp là bình thường, là đương nhiên, hơi tỏ ra đố kị một chút thì phạm tội to tày trời!

Lẽ nào bản thân nàng phải ở với hắn cả đời sao? Lần này tránh được, vậy còn lần sau thì sao? Ngộ nhỡ có thai rồi, còn phải sinh con cho hắn nữa ư? Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng thấy bất bình thay cho bản thân.

Thánh chỉ ban hôn c.h.ế.t tiệt, lẽ nào không có cách để ly hôn ư?

Nhưng, trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối. Nàng không thử một lần, sao biết là không thể?

Vì hạnh phúc tương lai của bản thân, nhất định nàng phải thử một lần!

 

Loading...