Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:15:46
Lượt xem: 16
Từ nhỏ nàng đã sống một mình, chỉ có một mình, vì vậy nàng biết, bất kể là lúc nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, khi phải lựa chọn, thì thà nàng làm tổn thương người khác chứ không bao giờ làm tổn thương bản thân.
Kiếp trước, Tưởng Nhược Nam từng đọc được một bài viết về những điều mà người đàn ông ghét trong một cuốn sách. Tác giả của bài viết đó liệt kê ra mấy chục điều, có những điều nàng nhớ không rõ nữa, nhưng điều đầu tiên trong danh sách ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng, đó là, đàn ông ghét nhất phụ nữ luôn hỏi những câu đại loại như rốt cuộc anh có yêu em không, và yêu nhiều như thế nào… một cách không mệt mỏi.
Hôm nay, mang nó ra để đối phó với hoàn cảnh ngặt nghèo trước mắt thật không còn gì có thể tuyệt hơn nữa. Bởi vì nàng biết, với một người đàn ông phong kiến thường xuyên nhắc tới “Nữ luận ngữ” và tam tòng tứ đức, có tranh cãi về vấn đề một vợ một chồng, nam nữ bình đẳng gì gì đấy, chỉ phí lời mà thôi, đối mặt với tình huống này, phương pháp hiệu quả nhất chính là nhanh chóng khiến đối phương chán ghét mình, để hắn chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến chuyện kia nữa.
Quả nhiên, Cận Thiệu Khang nghe Tưởng Nhược Nam nhắc đến Vu Thu Nguyệt thì thu lại nụ cười trên môi, có chút không vui, nói: “Sao đột nhiên lại nhắc tới nàng ấy?”
“Chỉ là thiếp muốn biết thôi!” Tưởng Nhược Nam nũng nịu đáp. “Trước kia Vu Thu Nguyệt vì muốn mọi người ghét thiếp đã làm nhiều việc xấu như thế, không phải chàng vẫn còn thương cô ta, quan tâm tới cô ta đấy chứ?”
Cận Thiệu Khang rút tay khỏi người nàng, “Chuyện này mẫu thân đã trừng phạt nàng ấy rồi. Ta tin sau này nàng ấy sẽ ngoan ngoãn hơn, nói gì thì nói nàng cũng là chính thất, nàng ấy không thể thắng được nàng.”
Tưởng Nhược Nam thấy hiệu quả thật tuyệt, lại bồi thêm cú nữa, “Hầu gia, Vu Thu Nguyệt đó thích nhất là vờ tỏ ra đáng thương, nhưng thực ra cô ta rất xấu xa, chàng đừng bị cô ta lừa.” Nói rồi nhướn mày lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thiếp biết cô ta xinh đẹp, Hầu gia đương nhiên thích cô ta rồi, nhưng cũng không thể chiều hư cô ta, khiến cô ta không còn biết chừng mực gì cả!” Ra sức nói xấu một người phụ nữ khác trước mặt đàn ông, có lẽ mọi đàn ông đều không thích, và sẽ khiến hắn ta nghĩ rằng bụng dạ người phụ nữ này thật hẹp hòi, hà khắc.
Sắc mặt Cận Thiệu Khang dần trầm xuống, nàng vẫn còn chưa nói xong? Thì ra mọi sự ẩn nhẫn trước đây của nàng đều chỉ là giả vờ cho hắn nhìn mà thôi, đến bây giờ, hồ ly đã lòi đuôi ra rồi!
“Tưởng Nhược Lan, thân là phụ nữ, điều không nên nhất chính là đố kị! Ăn nói như thế chỉ khiến người khác ghét thôi! Nàng là chính thất, từng lời ăn tiếng nói càng phải giữ gìn hơn để làm gương cho người khác. Nàng phải biết, trước mặt ta Thu Nguyệt chưa từng nói một câu không hay về nàng!”
“Vì vậy thiếp mới nói cô ta giỏi vờ vịt mà, cô ta rõ ràng hận thiếp muốn chết, nhưng vẫn có thể nhìn thiếp cười. Chàng phải biết cô ta giảo hoạt thế nào!”
Cận Thiệu Khang thấy lòng chán ghét, sự thân mật dịu dàng vừa rồi bốc hơi sạch sẽ, hắn lạnh mặt, xoay lưng về phía nàng, bộ dạng như không muốn nói chuyện nữa.
“Hầu gia, Hầu gia, chàng đừng ngủ, chàng phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc là đối tốt với thiếp hơn hay là với Thu Nguyệt hơn…” Tưởng Nhược Nam giật giật áo hắn không tha.
“Khuya rồi, ngủ đi!” Cận Thiệu Khang lạnh lùng giật vạt áo khỏi tay nàng, không nói thêm gì nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tưởng Nhược Nam nhìn tấm lưng lạnh lùng của hắn đắc ý cười cười, quay người nằm xuống ngủ. Nàng biết, đêm nay nàng có thể yên tâm ngon giấc được rồi.
Tốt nhất là từ nay về sau hắn càng thêm chán ghét nàng, đừng bao giờ đến Thu Đường viện nữa!
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Tưởng Nhược Nam bị đánh thức bởi một loạt những âm thanh sột soạt. Nàng bỗng mở bừng mắt, thấy trời mới mờ sáng, còn Cận Thiệu Khang bên cạnh đã bước qua người nàng mà xuống giường từ bao giờ rồi.
Tưởng Nhược Nam ngồi dậy, thấy Cận Thiệu Khang đang tự mặc y phục. Nàng bèn hỏi: “Có cần thiếp gọi bọn Ánh Tuyết vào không?” Cận Thiệu Khang đang định gật đầu, nhưng đột nhiên như nhận ra điều gì, giơ tay ra hiệu cho nàng, im lặng. Hắn đi đến bên giường nhìn chiếc khăn bằng gấm màu trắng kia trầm tư một lát.
Tưởng Nhược Nam cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn chiếc khăn, đương nhiên trên ấy chẳng có gì.
Thấy hắn quay người đi như tìm kiếm gì đó, thấy cái kéo trên bàn, bèn đi tới cầm lên.
Tưởng Nhược Nam ngẩn người nhìn, không biết hắn định làm gì. Lẽ nào định cắt chiếc khăn để xả giận? Không ấu trĩ tới thế chứ…
Hắn giơ cánh tay trái ra, nhanh chóng vén áo lên, tay phải cầm kéo vạch một phát lên đó, những giọt m.á.u tươi thi nhau túa ra.
Tưởng Nhược Nam kinh hãi, “Á” lên một tiếng.
“Hầu gia, chàng đang làm gì thế?”
Cận Thiệu Khang vẻ mặt hết sức điềm tĩnh trừng mắt lườm nàng một cái: “Đừng hét!” Sau đó khom người để những giọt m.á.u trên tay nhỏ lên chiếc khăn, một giọt, hai giọt, những giọt m.á.u thấm vào chiếc khăn gấm rồi lan dần ra như một đóa hoa mai đỏ đang kỳ nở rộ.
Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu dụng ý của hắn, hắn muốn tạo chứng cứ giả cho nàng!
Nhưng…
“Hầu gia hà tất phải làm thế? Chúng ta cứ nói thật với mẫu thân là được mà?”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười nhạt một tiếng, đáp: “Để đám người dưới biết nàng vào phủ một tháng rồi mà vẫn chưa làm vợ ta, nàng không mất mặt sao?” Nói rồi, lại tìm một miếng vải sạch, lau lau m.á.u ở vết thương.
Hắn làm vậy là vì nàng? Tưởng Nhược Nam nhìn cánh tay vẫn đang rỉ m.á.u của hắn, thầm lẩm bẩm, nhưng không rõ trong lòng có cảm giác gì.
“Hầu gia, để thiếp giúp chàng băng lại, trời nóng thế này, vết thương rất dễ bị mưng mủ.” Nàng bước xuống giường, đi đến bên nhìn vết thương của hắn, không sâu lắm, rồi lại nhìn chiếc kéo, lưỡi kéo cũng không có dấu hiệu bị gỉ.
Tưởng Nhược Nam vẫn mang rượu ra để khử trùng cho hắn, rồi bôi thuốc, lấy khăn quấn chặt. Hắn rụt tay lại, bỏ ống áo xuống, điềm đạm nói: “Chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà, năm xưa khi ở ngoài biên ải phía Tây, những vết thương như thế này không đáng quan tâm.”
Nói xong, lại ngước mắt nhìn nàng: “Nàng có thời gian thì nên đọc nhiều sách thánh hiền, đừng học mấy thói ích kỷ nhỏ nhặt của những kẻ thiếu hiểu biết.”
Tưởng Nhược Nam thấy hắn nói đầy hùng hồn như thế thì không nhịn được đáp: “Hầu gia, phụ nữ nhìn thấy chồng mình ở cùng người phụ nữ khác, không ai là không nhỏ nhen cả, chỉ là có người nhịn được, có người không nhịn được mà thôi.”
Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao người ta nhịn được nàng lại không nhịn được?”
Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Tại sao thiếp phải nhịn?” Nói rồi lại nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, nằm xoay lưng lại phía hắn.
Bên tai vọng tới bước chân hắn đi ra ngoài, đột nhiên, hắn dừng lại, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Chính bởi vì nàng có Thái hậu chống lưng?”
Tưởng Nhược Nam chẳng buồn cử động. Mặc kệ hắn. Nàng nghe hắn hừ một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài, cao giọng gọi Ninh An về Sở Thiên các.
Người đàn ông phong kiến này, Tưởng Nhược Nam nằm trên giường bực tức nghĩ, nói gì với hắn cũng vô ích! Hắn vốn coi việc năm thê bảy thiếp là bình thường, là đương nhiên, hơi tỏ ra đố kị một chút thì phạm tội to tày trời!
Lẽ nào bản thân nàng phải ở với hắn cả đời sao? Lần này tránh được, vậy còn lần sau thì sao? Ngộ nhỡ có thai rồi, còn phải sinh con cho hắn nữa ư? Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng thấy bất bình thay cho bản thân.
Thánh chỉ ban hôn c.h.ế.t tiệt, lẽ nào không có cách để ly hôn ư?
Nhưng, trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối. Nàng không thử một lần, sao biết là không thể?
Vì hạnh phúc tương lai của bản thân, nhất định nàng phải thử một lần!
Nghĩ đến đây, nàng lật người ngồi dậy, gọi bọn Ánh Tuyết vào rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình, hôm nay nàng phải vào cung.
Không lâu sau, Trương ma ma bên Thái phu nhân đến, thấy tấm khăn trinh tiết trên giường thì cầm lên, nhìn vết m.á.u trên đó, Trương ma ma nở một nụ cười hài lòng.
Chải đầu trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đến Tùng Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân nhìn thấy tấm khăn trinh tiết rồi, bà rất vui.
Bà cầm tay nàng trò chuyện một lúc, đại khái mong nàng sớm sinh người nối dõi cho Cận gia. Vu Thu Nguyệt bên cạnh mặc dù vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể nhận ra, nụ cười của cô ta quá gượng gạo.
Tưởng Nhược Nam còn cố ý nhìn cô ta cười đầy đắc ý mấy lần, thấy sắc mặt Vu Thu Nguyệt hết trắng lại xanh, lòng nàng vô cùng dễ chịu. Bây giờ, nàng lại thấy cảm kích “con khỉ” đó, nếu không phải hắn nghĩ ra trò với chiếc khăn, e rằng lúc này Vu Thu Nguyệt đã là người nhìn nàng mà cười đắc ý rồi! Mặc dù nàng không quan tâm, nhưng cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.
Từ chỗ Thái phu nhân đi ra, Tưởng Nhược Nam bèn vào cung.
Theo quy định thì phụ nữ đã kết hôn rồi không được tùy tiện ra ngoài, nhưng nàng có ý chỉ của Thái hậu, vì vậy Thái phu nhân cũng không tiện ngăn cấm.
Đến Từ Ninh cung, Thái hậu vừa dậy, ngồi trước bàn trang điểm để A Diệp chải đầu cho mình.
Thái hậu thấy nàng lập tức nở nụ cười, vẫy tay gọi tới: “Nhược Lan mau chọn giúp ta xem hôm nay nên cài trâm nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-70.html.]
Tưởng Nhược Nam bèn đi tới, chọn một chiếc trâm khảm hình đuôi công nạm vàng trong chiếc hộp nữ trang bằng gỗ khắc hoa văn trước mặt, cẩn thận cài vào búi tóc phía sau của Thái hậu.
Thái hậu sờ đầu rồi nhìn trái nhìn phải trong gương, vẻ mặt rất hài lòng nhưng miệng lại nói: “Chiếc trâm này nhìn thì đẹp, nhưng ta cài lên trông có sặc sỡ quá không?”
Tưởng Nhược Nam cúi người xuống, ghé sát vào Thái hậu, cười nói: “Thái hậu, da người trắng thế này, lại rất xinh đẹp, đừng nói là một chiếc trâm khổng tước, cho dù chiếc trâm khác sặc sỡ hơn cũng cài được!”
Chỉ một câu nói mà khiến Thái hậu vui vẻ ra mặt, bà quay đầu cười với A Diệp, nói: “Hôm nào ta phải tới hỏi Cận lão phu nhân mới được, có phải ở nhà bà ấy ngày nào cũng cho Nhược Lan ăn mật ong không, ăn nhiều tới mức miệng Nhược Lan cũng ngọt lịm cả đây này.”
“Thái hậu, con nói thật mà, không phải cố ý làm người vui đâu!” Tưởng Nhược Nam cười đáp. A Diệp bên cạnh thấy Thái hậu vui nên cũng phụ họa mấy câu, Thái hậu cười mãi.
Lúc này bên ngoài thông báo Lưu thái y đến.
“Mỗi ngày bắt mạch ba lần, Lưu thái y lúc nào cũng rất đúng giờ, thật là làm khó cho hắn.” Thái hậu quay đầu dặn A Diệp chuẩn bị ít tiền thưởng.
Lưu thái y mình mặc quan phục bước vào, thấy Tưởng Nhược Nam cũng không bất ngờ mà khẽ mỉm cười. Nụ cười nhìn như rất vui vẻ.
Y đến trước mặt Thái hậu thỉnh an.
Tưởng Nhược Nam cười hỏi: “Lưu thái y, hôm nay sao Lưu viện sử không đến?”
Lưu Tử Căng đáp: “Mỗi ngày bắt mạch ba lần thì hai lần do ta làm, một lần vào buổi tối mới do Lưu viện sử làm, căn cứ vào kết quả của lần bắt mạch ấy để điều chỉnh đơn thuốc.”
Tưởng Nhược Nam hiểu ra, việc này cũng gần giống với việc thường xuyên đo đường huyết. Nếu có vấn đề thì lúc nào cũng phát hiện được ngay. Những thái y này thật cẩn thận và chu đáo.
Đợi Lưu Tử Căng chẩn mạch xong, Tưởng Nhược Nam đưa mấy bài thuốc bằng thực liệu mà trước khi đến đây nàng chuẩn bị.
“Lưu thái y, đây là phương pháp trị bệnh bằng thực liệu dành cho bệnh nhân tiêu khát mà vị đại phu kia đã chỉ cho tôi, phiền ngài cầm về để Lưu viện sử xem qua, xem có thể dùng được không?”
Lưu Tử Căng đón lấy nhìn nhìn, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Mướp đắng và bí ngô lại có thể trị bệnh tiêu khát sao?”
Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Cả hai thứ đó đều có khả năng làm giảm lượng đường trong máu, hơn nữa còn rất an toàn, dùng lâu cũng không có tác hại gì.”
Lưu Tử Căng nhìn các thực đơn được ghi kín mấy trang giấy, cười nói: “Những thứ này thật khiến hạ quan được mở mang tầm mắt! Lát nữa ta sẽ đem đến cho Lưu viện sử xem.” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam cười: “Hầu phu nhân viết những thứ này chắc hao tốn không ít tâm tư nhỉ?”
Câu nói ấy khiến thiện cảm của Tưởng Nhược Nam dành cho hắn bỗng nhiên nhiều hơn, thầm nghĩ, người này thật thú vị!
“Chỉ cần có lợi cho Thái hậu thì cho dù phải hao tốn bao nhiêu tâm tư cũng đáng thôi.” Tưởng Nhược Nam đáp.
Thái hậu nghe rồi trong lòng đương nhiên rất vui, lập tức lấy một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy màu xanh ngọc bích trong suốt thưởng cho nàng, Tưởng Nhược Nam được thưởng, lòng rất vui.
Lưu thái y chẩn mạch xong thì lui xuống, trước khi đi còn nhìn Tưởng Nhược Nam ngập ngừng định nói gì đó lại thôi. Tưởng Nhược Nam biết hắn có chuyện muốn nói riêng với mình, bèn quay sang bẩm Thái hậu một tiếng, rồi đi ra ngoài đuổi theo hắn.
Ra ngoài điện nàng lớn tiếng gọi hắn lại.
Bên ngoài điện, những đóa hoa ngọc lan to bằng miệng bát nở rực rỡ. Từng bông, từng chùm trắng như tuyết, hương thơm ngọt ngào vấn vít trong không khí.
Lưu Tử Căng đứng dưới một gốc ngọc lan quay đầu lại, hướng về phía Tưởng Nhược Nam hành một lễ: “Không biết Hầu phu nhân gọi hạ quan lại có chuyện gì?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Vừa rồi tôi thấy Lưu thái y như có chuyện gì đó muốn nói, lẽ nào là tôi nhìn nhầm sao?”
Lưu Tử Căng đột nhiên phì cười, làn da trắng mịn như ngọc thoáng ửng đỏ, Tưởng Nhược Nam nhìn mà thấy ngưỡng mộ, đàn ông mà có làn da đẹp như thế kia để làm gì chứ…
Da trên người của Tưởng Nhược Nam mặc dù đẹp hơn da mặt, nhưng nếu đem so với Lưu Tử Căng thì còn kém xa.
Lưu Tử Căng ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi mắt sáng ngời thấp thoáng ý cười, “Phu nhân nhận ra sao?”
Ngươi thể hiện rõ ràng như thế, sao có thể không nhận ra được? Tưởng Nhược Nam thầm lẩm bẩm.
Lúc này, ánh mặt trời sáng sớm ló ra khỏi những tầng mây, giây phút ấy, ánh sáng bao trùm, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, toàn thân chìm trong thứ màu sắc diễm lệ, rực rỡ. Hắn đứng dưới gốc cây ngọc lan hương thơm ngào ngạt, thanh cao dịu dàng như tiên giáng trần, vô cùng thoát tục.
“Phu nhân, hạ quan muốn cảm tạ phu nhân, hai hôm trước, xá muội, xá muội…” Nói đến đây, làn da trắng ngần của Lưu Tử Căng lại thoáng ửng hồng.
Tưởng Nhược Nam nghe y ấp úng, chợt hiểu ra, buột miệng nói tiếp: “Lưu tiểu thư có thứ ‘hàng tháng’ ấy rồi sao?”
“À… Phải…” Lưu Tử Căng không ngờ nàng lại nói to như vậy, há hốc miệng nhìn nàng, mặt y càng đỏ hơn, thêm ánh mặt trời chiếu xuống, diễm lệ lạ thường.
Tưởng Nhược Nam nghe thấy Lưu Tử Đồng đã có kinh nguyệt, trong lòng rất vui, không để ý tới sự bất thường của Lưu Tử Căng, do dự một lát rồi nói: “Tính ra thì cũng đã được mấy hôm rồi sau lần tôi đến phủ cạo gió cho tiểu thư, hai hôm nữa tôi lại đến, có lẽ không lâu sau, bệnh tình của Lưu tiểu thư sẽ khỏi.”
Hai hôm nữa sẽ lại tới nhà y? Lưu Tử Căng bất giác thấy vui vui trong lòng.
“Được như thế thì cảm tạ phu nhân quá.”
Tưởng Nhược Nam xua tay, “Lưu thái y không cần khách khí, đều là việc tôi nên làm, có thể giúp đỡ được cho Lưu tiểu thư tôi rất vui.”
Lưu Tử Căng nói khách sáo thêm vài câu nữa, thấy không còn sớm bèn cáo từ lui ra.
Quay vào nội điện, nghe thấy Diệp cô cô hạ lệnh truyền dùng bữa. Lại nghe Thái hậu lên tiếng: “Hôm qua Hoàng thượng nói, sáng nay khi tan triều sẽ tới dùng bữa sáng với ta, đợi người đi.”
Tưởng Nhược Nam nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Hoàng thượng lúc nào cũng nghĩ đến Thái hậu, thật là một người con hiếu thuận!”
Câu nói này của nàng khiến Thái hậu rất vui.
Một lát sau, Hoàng thượng mặc một bộ y phục khá thoải mái bước vào, nhìn như vừa thay triều phục xong đã tới đây ngay.
Hắn vừa đi vừa cười, nói: “Thái hậu, nhi thần không nói suông chứ?” Ngẩng đầu thấy Tưởng Nhược Nam, trong lúc bất ngờ đã buột miệng hỏi: “Tưởng Nhược Lan, sao ngươi lại ở đây?” Nói kiểu gì vậy? Tưởng Nhược Nam trong lòng hơi bối rối, có phải ta tới thăm ngươi đâu?
Bối rối thì bối rối, vẫn phải hành lễ, đây chính là cái lợi của việc làm Hoàng thượng, dù khiến người khác mất mặt thế nào, người ta vẫn phải tươi cười hành lễ với hắn.
Thái hậu nghe những lời của Hoàng thượng thì tỏ ý không vui, “Là ai gia gọi Nhược Lan vào, sao nào, Hoàng thượng có ý kiến gì ư?”
Người mà Hoàng thượng phải lấy lòng cũng chỉ có mình Thái hậu.
“Thái hậu nói gì vậy, nhi thần chẳng qua chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Nói rồi bước tới ngồi cạnh Thái hậu, trong lúc quay đầu liếc xéo Tưởng Nhược Lan một cái. Sao lần nào Thái hậu cũng giúp cô ta chứ? Cô ta có chỗ nào tốt đâu? Lại không phải quá đẹp, đừng nói gì đến ngoan ngoãn, thật là kỳ lạ quá sức!
Tưởng Nhược Nam quay mặt đi, chỉ thấy lạnh run trong lòng.
Thái hậu sao có thể thực sự giận con trai mình chứ, nên ngay lập tức lại trò chuyện vui vẻ với Hoàng đế.
“Con nói con đến dùng bữa cùng ta, nên ta đã đặc biệt sai người làm canh gà nhân sâm để con bồi dưỡng, gần đây con vất vả vì quốc sự, tiều tụy đi không ít.”
Tưởng Nhược Nam thầm phỉ phui trong lòng, e rằng không phải hao tâm tổn lực vì quốc sự, nhớ đến đám oanh yến mình gặp hôm trước, trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh một nhóm phụ nữ tranh cướp một người đàn ông, khó khăn lắm mới không bật cười thành tiếng.