Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:12:46
Lượt xem: 11

Vu Thu Nguyệt trong lúc tâm trạng buồn phiền, cầm gối trúc trên giường ném xuống đất, Lệ Châu sợ hãi mềm nhũn hai chân, quỳ mọp xuống, nước mắt tuôn như mưa.

Vu Thu Nguyệt chỉ cô ta mà mắng: “Ngươi còn dám khóc, nhất định là ngươi đã để lộ ra điều gì đó khiến Thái phu nhân không tin ta nữa! Ngươi còn muốn mưu cầu cho đại ca ngươi, ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”

Lệ Châu kinh hãi bò tới trước mặt Vu Thu Nguyệt ôm chân cô ta: “Di nương, rõ ràng người đã hứa với nô tỳ, người nói chỉ cần nô tỳ giúp người…”

“Câm miệng!” Vu Thu Nguyệt giơ chân đá Lệ Châu ra, khẽ gầm lên: “Ngươi còn dám nhắc đến chuyện này, ta sẽ bán ngươi vào ổ chứa!”

Lệ Châu nằm mọp dưới đất mà khóc, không dám nói thêm lời nào nữa.

***

Thu Đường viện.

Tưởng Nhược Nam vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu Thái phu nhân mang gia pháp ra xử lý nàng, nàng sẽ quyết không chịu khuất phục! Nhưng đợi tới tận khi mặt trời khuất núi cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Ánh Tuyết đến trước mặt nàng nói: “Phu nhân, có lẽ không sao rồi!”

Tưởng Nhược Nam cũng biết sẽ không sao, chỉ là nàng không hiểu, chuyện cứ thế này là xong ư? Bỏ qua chuyện bị bỏng không nói, nhưng nàng rõ ràng đã cho Vu Thu Nguyệt một cái bạt tai, cho dù Thái phu nhân không so đo với nàng, thì “con khỉ” kia, nàng đánh bảo bối của hắn, hắn cũng bỏ qua? Bụng dạ đám người cổ đại này thật lắt léo, nàng không sao mà đoán định được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc kệ, chỉ cần các ngươi không tới làm khó ta, thì ta cũng chẳng truy cứu lý do nữa.

Trong lòng nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện hôm nay, hoàn toàn do nhất thời tức giận mà nên, nghĩ kĩ lại, nếu nàng thật sự đánh người, Thái phu nhân phái người tới bắt nàng chấp hành gia pháp thì hậu quả thật khó lường! Xấu tốt gì âm mưu của Vu Thu Nguyệt nàng cũng không có chứng cứ, nhưng việc nàng đánh Vu Thu Nguyệt lại không ít người chứng kiến!

Giờ nàng thân đã là con dâu Cận gia, nàng còn có thể đi đâu nữa? Lại chẳng có ai chống lưng, nếu khiến Thái phu nhân nổi giận, sau này nàng phải sống thế nào đây?

Chuyện cứ lặng lẽ qua như thế cũng tốt. Ít nhất Vu Thu Nguyệt thấy nàng cho cô ta một cái bạt tai, mà Thái phu nhân lại không trừng phạt nàng, sau này chắc không còn to gan mà hỗn xược nữa.

Trong Hầu phủ này, chỉ cần Vu Thu Nguyệt không gây phiền phức cho nàng, “con khỉ” kia không đến tìm nàng, thì cũng không đến nỗi khó sống lắm. Chỉ là cả đời đừng mong gì được yêu nữa…

Haiz… Thật nuối tiếc, nàng còn chưa được nếm mùi của tình yêu…

Thánh chỉ ban hôn đáng chết!

Cả đêm Tưởng Nhược Nam trằn trọc, vẫn cảm thấy nên ôm cho chặt gốc cây đại thụ là Thái phu nhân thì hơn. Vì vậy, sáng sớm hôm sau, nàng lại tới thỉnh an Thái phu nhân như thường lệ.

Khi nàng vào phòng Thái phu nhân, thấy Thái phu nhân đang chải đầu, nàng ngượng ngùng gọi một tiếng “mẫu thân” rồi cúi gằm đầu xuống, thể hiện rằng mình đang xấu hổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-61.html.]

Thái phu nhân thấy nàng đến, trong lòng vẫn rất vui, nhưng lại giận nàng hôm qua đã hỗn trước mặt bà, cố ý lạnh mặt, phớt lờ nàng.

Tưởng Nhược Nam ngước mắt len lén nhìn sắc mặt của mẹ chồng, rồi lại gọi: “Mẫu thân, hôm qua là con đã thô lỗ, mong mẫu thân trách phạt!”

Lúc này Thái phu nhân mới quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Con cũng biết mình lỗ mãng sao? Giờ con đã là nhất phẩm Cáo mệnh rồi, tính cách nóng nảy đó phải sửa đi, nếu không, không phải lỗi của con, cũng sẽ thành lỗi của con đấy!”

Tim Tưởng Nhược Nam đập mạnh một cái, nói như vậy thì, Thái phu nhân thật sự tin nàng rồi!

Nàng thấy nhẹ nhõm hơn, vội vàng đi đến cạnh Thái phu nhân, vừa hay Liễu Nguyệt cũng đã chải đầu xong cho bà, nhường vị trí phía sau Thái phu nhân cho nàng. Tưởng Nhược Nam nhảy vào lấp chỗ trống, vừa bóp vai cho Thái phu nhân, vừa nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân, khi ấy con có nghĩ được gì nhiều đâu, con cũng biết Hầu gia thích cô ta, vì vậy con đâu muốn làm khó, đến viện tử của cô ta con cũng chưa từng bước chân vào. Nhưng quy tắc là quy tắc, con bảo cô ta tới thỉnh an thì có gì là sai, vậy mà cô ta lại giở trò để hãm hại con, sao con có thể nhịn được, nhất thời nóng nảy, nên mới đánh cô ta, chứ con không có ý bất kính với mẫu thân!”

Thái phu nhân được Tưởng Nhược Nam bóp vai toàn thân rất dễ chịu, lại thấy nàng nhỏ nhẹ nhận lỗi với mình, cơn giận trong lòng cũng đã tiêu tan phần nào. Bà quay lại, nhìn Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Con biết sai thì tốt!” Rồi lại chau mày, “Về phần Vu Thu Nguyệt…”

Tưởng Nhược Nam vội nói tiếp: “Con đang định cầu xin Thái phu nhân, Vu di nương đang bị thương, cô ta lại là người mà Hầu gia thích, chuyện lần này cho qua đi ạ.” Chuyện lần này căn bản không thể nói rõ, cô ta lại là người mà Hầu gia thương yêu, thân mang thương tích, có lẽ Thái phu nhân cũng sẽ không trừng phạt cô ta. Nếu đã như vậy, chi bằng nàng hãy làm một hành động thuận nước đẩy thuyền, tiện cũng thể hiện sự độ lượng của mình cho Thái phu nhân hiểu.

Thái phu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên, bà còn tưởng Tưởng Nhược Lan sẽ cầu xin bà trừng phạt Vu Thu Nguyệt, không ngờ nàng lại hiểu chuyện như thế! Có thể thấy nàng thật sự yêu con trai bà, vì vậy mới nhũn nhặn cầu toàn, lấy lòng con trai bà như thế.

Thái phu nhân bất giác thấy thương xót nàng.

Thực ra, bà cũng không định nghiêm trị Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt là con gái của chính thất Vu gia, lại đang bị thương, nếu dùng gia pháp, ngộ nhỡ cô ta không chịu được mà xảy ra chuyện gì, thì bà cũng không biết ăn nói với Vu gia thế nào.

“Cũng không thể cứ thế bỏ qua được, cần phải để con bé biết mà tiết chế hơn, thế này đi, ta bắt nó chép một trăm lần kinh Phật, rồi trừ một tháng bạc của nó vậy.”

Một kiểu trừng phạt thật… vô thưởng vô phạt, Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười rất tươi: “Đa tạ mẫu thân.”

Thái phu nhân cười vỗ vỗ tay nàng, rồi bảo nàng cùng dùng bữa sáng với mình.

Đang ăn, Liễu Nguyệt đột nhiên vào bẩm báo: “Thái phu nhân, trong cung có người đến.”

Thái phu nhân ngẩng đầu lên, “Là ai thế?”

Lúc này, một người phụ nữ bận cung trang bằng lụa màu nâu tiến vào. Bước chân nho nhã, khí độ ung dung.

Tưởng Nhược Nam nhìn người phụ nữ, từ từ đứng lên, vào giây phút ấy, nàng như nhìn thấy mùa xuân.

“Diệp cô cô!”

Loading...