Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:08:30
Lượt xem: 49
Chỉ hai câu này thôi đã đủ chứng minh những lời Vương thị suy đoán là đúng.
Cận Yên Nhiên vội vàng nhìn Thái phu nhân, gọi: “Mẹ, mẹ nhìn thấy cả rồi đấy, sự việc là như thế! Mẹ, mẹ phải đứng ra làm chủ thay cho Thu Nguyệt tẩu tẩu!”
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng quan sát tất cả, lòng nàng bỗng trào dâng cảm giác mệt mỏi vô tận, có ý nghĩa gì không? Hãm hại, bày mưu tính kế, âm mưu hết lần này tới lần khác, dùng đủ mọi thủ đoạn, có ý nghĩa gì không? Nàng chưa từng nghĩ sẽ hại ai, thậm chí đến phu quân của mình còn không màng, nàng chỉ muốn sống đường đường chính mình. Tại sao lại không để cho nàng được thỏa nguyện!
Nàng thật sự phải sống như thế này sao? Hết lần này tới lần khác bị cuốn vào đủ mọi âm mưu, hết lần này tới lần khác phải biện giải phản kích? Tưởng Nhược Nam bỗng thấy nổi giận.
Mẹ kiếp, tại sao lần nào lão nương cũng phải phối hợp diễn kịch với nhà ngươi chứ!
Nàng “soạt” một tiếng đứng bật dậy, đi vài bước tới bên Vu Thu Nguyệt, dang tay tát thẳng vào mặt cô ta!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bốp” một tiếng rất kêu, mặt Vu Thu Nguyệt lập tức hằn nguyên năm ngón tay, cô ta kinh sợ tới nghệt mặt ra, hai mắt mở to nhìn Tưởng Nhược Nam, nhất thời quên cả khóc.
Nhưng Tưởng Nhược Nam không dừng lại ở đó, nàng nhanh nhẹn bưng ly trà bên cạnh Vu Thu Nguyệt lên, nhắm thẳng vào mặt cô ta mà hắt!
Nước trà nóng lan nhanh ôm lấy toàn bộ khuôn mặt của Vu Thu Nguyệt, rồi lại như một đóa hoa chảy xuôi xuống dưới cổ, xối xả, khiến y phục của cô ta ướt hết, lá trà dính đầy mặt.
Vu Thu Nguyệt như bị sét đánh, ngồi thẳng đơ không cử động.
Không khí trong phòng lặng ngắt như ở cõi chết.
Người nào người nấy mở trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, rõ ràng họ không dám tin vào mắt mình nữa.
“Cô ta”… “cô ta”… dám đánh người trước mặt Thái phu nhân!
Cận Yên Nhiên là người phản ứng lại đầu tiên, cô ta nổi xung, chỉ thẳng vào mặt Tưởng Nhược Nam, hét: “Tưởng Nhược Lan, tẩu đúng là bà la sát, tẩu dám ra tay đánh người trước mặt cả nhà, trong mắt tẩu còn có mẹ không hả?”
Vu Thu Nguyệt “òa” khóc rống lên, lần này thì cô ta khóc thật, nàng đánh cô ta rất đau! Cô ta lớn bằng từng này rồi đây là lần đầu tiên ăn bạt tai!
Tưởng Nhược Nam chẳng thèm để tâm tới Cận Yên Nhiên đang tức tối nhảy dựng cả lên kia, nàng trừng mắt nhìn Vu Thu Nguyệt, dùng ngón tay chỉ thẳng vào mũi cô ta, lạnh lùng quát: “Vu Thu Nguyệt, ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn dám gào, có tin ta sẽ cho ngươi thêm một cái bạt tai nữa không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng và căm hận tới cùng cực của Tưởng Nhược Nam, Vu Thu Nguyệt run sợ, cô ta bất giác im bặt, nhưng vẫn khẽ thút thít, tỏ rõ sự đáng thương.
“Vu Thu Nguyệt, ngươi vờ vịt đáng thương gì? Ta đã muốn đánh ngươi từ rất lâu rồi! Ngươi lúc nào cũng làm bộ đáng thương như bị ta bắt nạt ức hiếp, tìm đủ mọi cách để hãm hại ta bắt nạt ngươi, ta nói cho ngươi biết! Vu Thu Nguyệt, Tưởng Nhược Lan ta từ xưa tới nay muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi! Ta làm gì cũng rõ ràng ngay thẳng, ngươi tưởng ta cũng giống ngươi chắc, bề ngoài thì tỏ vẻ yếu đuối, thực ra trong bụng lại đầy nước thối! Chỉ biết dùng nước mắt để cầu xin lòng thương hại! Ta muốn ức h.i.ế.p ngươi, ta muốn đánh ngươi, thì ta sẽ quang minh chính đại mà tàm! Ta không thèm giở kiểu thủ đoạn đáng khinh ra như ngươi đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-59.html.]
Tưởng Nhược Nam đã phải nhẫn nhịn rất lâu rồi, lần này nói được ra nàng cảm thấy thật thoải mái, trong lòng vô cùng dễ chịu!
“Tưởng Nhược Lan, tẩu không những không hối cải, mà tẩu còn dám đánh người trước mặt mẹ, tẩu thật sự cho rằng bọn ta sợ tẩu sao?” Cận Yên Nhiên thấy Tưởng Nhược Nam hoàn toàn phớt lờ mình, bèn hậm hực cáu bẳn.
Tưởng Nhược Nam quay ngoắt lại nhìn cô ta, nói thực, nàng cũng nhịn tiểu cô “chính nghĩa” này lâu lắm rồi, lâu lắm rồi!
“Tiểu cô, muội luôn cho rằng ta bắt nạt cô ta, ta hỏi muội, từ đầu tới cuối, con mắt nào của muội nhìn thấy ta bắt nạt cô ta, chuyện lần này, muội có mặt ở đó không? Muội có tận mắt chứng kiến không? Sao muội lại tin cô ta như vậy? Chỉ vì cô ta bị thương ư? Nhưng muội đừng quên, đây chỉ là vết bỏng, sẽ khỏi thôi, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ chịu một chút thương tích, mà đổi được sự tin tưởng hoàn toàn của muội, thì việc bị thương này cũng đáng lắm chứ! Tiểu cô, năm nay muội cũng không còn nhỏ tuổi nữa, sau khi cập kê sẽ xuất giá, cũng sẽ có nhà chồng, nếu như người ta hễ khóc lóc là muội lại tin, thì khi ấy muội sẽ phải chịu khổ đấy!”
“Tưởng Nhược Lan, tẩu…” Cận Yên Nhiên tức tới mức không nói được nữa, cô ta chạy đến bên Thái phu nhân, kéo tay mẹ mắt đỏ hoe, nói: “Mẹ, mẹ xem chị ta nói kìa! Mẹ, mẹ mau gọi người vào đánh chị ta đi!”
Thái phu nhân vỗ vỗ lưng Cận Yên Nhiên, hạ giọng an ủi cô ta mấy câu rồi ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, lạnh nhạt nói: “Nhược Lan, con cũng thật quá đáng! Trước mặt ta con còn dám đánh người, trong mắt con có còn bà mẹ chồng này nữa không?”
Vương thị nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Trước mặt Thái phu nhân còn dám đánh người, đủ biết cô ta hung hăng nhường nào rồi! Không cần nói nữa, chuyện lần này nhất định do cô ta cố ý!”
Tưởng Nhược Nam quay sang trừng mắt lườm Vương thị, cười nhạt một tiếng, đáp: “Vương thị, chuyện ở nhà trên chúng ta, đến lượt ngươi chõ mồm vào từ bao giờ thế, ta đường đường là nhất phẩm Cáo mệnh, đâu đến lượt con dâu của thiếp thất như ngươi được chỉ chỉ trỏ trỏ! Ngươi nhảy chồm chồm lên như thế, ra sức phối hợp diễn cùng cô ta, ngươi tưởng ta không biết tâm tư ngươi chắc? Ngươi là mụ đàn bà ngu xuẩn, cẩn thận đến cuối cùng cốc mò cò xơi đấy!”
Vương thị bị nàng nói trúng tim đen, lòng bỗng run sợ, lửa giận cũng nguội mất tám phần, cô ta ngồi xuống ghế của mình, sau đó mới lẩm bẩm một câu: “Ta thì có thể có tâm tư gì chứ, đều là vì Cận gia cả thôi…” Nói xong lén nhìn sắc mặt Thái phu nhân, đột nhiên có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.
Tưởng Nhược Nam không nhìn cô ta nữa mà quay về phía Thái phu nhân nói: “Mẫu thân, người cũng biết trước kia con là người thế nào, Tưởng Nhược Lan con vì sao lại phải mang danh tiếng xấu như thế, chính vì từ xưa tới nay con đều rất thẳng thắn bộc trực, không bao giờ biết giả tạo! Nhưng sau khi được gả vào Hầu phủ, con vẫn luôn muốn thay đổi bản thân mình, thay đổi ấn tượng của mọi người về mình, con đã nỗ lực mong nhận được sự đón nhận của tất cả. Có điều, điều đó không có nghĩa là con sẽ nhẫn nhục để người khác vu oan cho mình! Hết lần này tới lần khác, hoàn toàn không biết tiết chế! Nực cười, Tưởng Nhược Lan con muốn ức h.i.ế.p một thiếp thất mà phải hao tâm tổn trí như vậy sao? Mẫu thân, chuyện lần này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến con cả, Vu Thu Nguyệt vì sao bị thương tự cô ta rõ nhất! Nếu như con muốn hại cô ta, thì liệu Vu Thu Nguyệt có thể tránh được không? Liệu cô ta còn ngồi đây nước mắt nước mũi ròng ròng vờ đáng thương không?”
Vu Thu Nguyệt nghe tới đây, vội đi lên phía trước hai bước, quỳ xuống trước mặt Thái phu nhân: “Thái phu nhân, con chưa bao giờ muốn làm to chuyện này, con cũng không muốn thấy tỷ tỷ bị trừng phạt. Con thật lòng thích Hầu gia và muốn được sống cùng chàng, nên mới tình nguyện về làm thiếp, sao con có thể tìm mọi thủ đoạn khiến nhà cửa ầm ĩ chứ? Tỷ tỷ nói con trong ngoài bất nhất, thực ra là hiểu lầm con! Vu Thu Nguyệt con là người thế nào, mọi người đều rõ.” Cô ta quay đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, “Đâu thể bị bôi nhọ bởi vài lời của tỷ tỷ được!”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng: “Vu Thu Nguyệt, ngươi đừng mở miệng ra là làm thiếp làm thiếp, cứ như ngươi đang phải chịu một nỗi ấm ức tày trời vậy! Đúng, ngôi vị chính thất của ta là do ta ép Hoàng thượng ban hôn mà có, đấy là bản lĩnh của ta, ngươi có ngưỡng mộ cũng không làm được! Nhưng không ai ép ngươi phải làm thiếp cả, theo ta biết, ngươi cam tâm tình nguyện vào Cận gia làm thiếp! Ngươi thấy ấm ức, ngươi thấy bất mãn, ngươi hoàn toàn có thể không bước chân vào nhà này! Nhưng nếu ngươi đã vào rồi, thì hãy chấp nhận đi! Ngươi hãy ngoan ngoãn hầu hạ Hầu gia, sinh con dưỡng cái, chẳng ai bới móc ra được chỗ sai phải của ngươi cả. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác dùng mọi thủ đoạn ti tiện với ta, không phải ngươi cho rằng Tưởng Nhược Lan ta là kẻ ngu dốt vô học, không phải đối thủ của ngươi, có thể dễ dàng chà đạp ta đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, Tưởng Nhược Lan ta dù ngỗ ngược, nhưng không phải con ngốc, ngươi muốn trêu vào ta? Ngươi cũng không tự suy nghĩ xem Tưởng Nhược Lan ta là ai, ngươi trêu nổi không? Hôm nay ta chỉ cho ngươi một bạt tai, lần sau ngươi còn dám giở trò nữa, hừ…”
Nàng nhìn Vu Thu Nguyệt, cười lạnh hai tiếng, âm thanh lạnh lẽo ấy khiến Vu Thu Nguyệt nổi cả da gà, “Danh tiếng bao năm nay của Tưởng Nhược Lan ta không phải vô cớ mà có, nếu ngươi có gan, thì cứ thử xem!”
Cả ba kẻ trong phòng đều bị khí thế của Tưởng Nhược Lan đè bẹp không nói được gì, Vương thị rụt cổ lại đến nhìn cũng không dám, Cận Yên Nhiên bị những lời của nàng làm cho tức nghẹn. Thái phu nhân sầm mặt, mím chặt môi, ánh mắt loang loáng bất định.
Bốn a hoàn quỳ dưới đất, Ánh Tuyết và Liên Kiều đang nhìn chủ nhân của mình với vẻ mặt hết sức sùng bái, còn Lệ Châu và Tiểu Anh, mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy không ngừng.
Khuôn mặt biến đổi màu sắc nhất thuộc về Vu Thu Nguyệt, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, muốn mở miệng biện giải phản kích, nhưng không dám, cô ta thật sự sợ Tưởng Nhược Nam tức giận thì sẽ gây bất lợi cho mình.
Đột nhiên cô ta cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé, những thủ đoạn mà cô ta tưởng rằng đã hết sức kín kẽ tinh vi trước kia, trước mặt nàng chỉ như một trò cười!
Tưởng Nhược Nam hít sâu một hơi, nhìn Thái phu nhân nói: “Thái phu nhân, Nhược Lan đã nói xong những gì cần nói, đâu thực đâu giả, Nhược Lan tin Thái phu nhân tự có phán đoán của mình! Nhược Lan xin cáo lui!”
Nói xong, nàng gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều, đi một mạch khỏi Tùng Hương viện!