Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 58
Cập nhật lúc: 2024-11-22 06:08:28
Lượt xem: 9
Cận Yên Nhiên ngồi xuống cạnh Vu Thu Nguyệt, an ủi: “Đừng sợ chị ta, tẩu càng sợ, chị ta càng đắc ý!”
Tưởng Nhược Nam đành coi như không nghe thấy, nàng nhìn Thái phu nhân, nàng muốn biết bà sẽ điều tra chân tướng việc này bằng cách nào!
Thái phu nhân dường như rất giận, bà chỉ vào a hoàn quỳ dưới đất, nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các ngươi hãy khai thật hết, nếu có nửa câu giả dối, lừa gạt ta, thì đừng trách ta độc ác!”
Bốn a hoàn sắc mặt trắng bệch, sợ hãi tới mức đã run lẩy bẩy, cả bốn người đều dập dầu cồm cộp, thể hiện rằng mình quyết không dám nói nửa lời điêu trá.
Đầu tiên Lệ Châu kể lại tình hình lúc ấy, cô ta kể tỉ mỉ việc Tưởng Nhược Nam đã không đón lấy ly trà do Vu Thu Nguyệt hai tay dâng mời như thế, rồi lại nói:
“… Sau đó phu nhân giơ tay ra, vừa chạm vào ly trà trong tay Vu di nương, ly trà đã đổ ụp xuống, nước trà nóng rẫy đổ cả lên người di nương, rất nhiều chỗ bị phồng rộp, di nương khi ấy đau đớn tới ngất đi. Thật đáng thương cho di nương của bọn nô tỳ, trước khi ngất còn dặn nô tỳ không được nói gì cả. Nhưng nô tỳ thấy di nương chịu tội như vậy, trong lòng không phục, sau lại gặp được tiểu thư, nhất thời không kìm được nên đã nói ra hết, mong Thái phu nhân trách phạt!”
Nói xong lại dập đầu trước Thái phu nhân, nước mắt lã chã.
Vu Thu Nguyệt lau nước mắt, bộ dạng đáng thương như phải chịu tủi nhục, nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý, lần này Tưởng Nhược Nam hết đường chối cãi, không những sau này “cô ta” phải đối mặt với sự chán ghét vô tận của Hầu gia, e rằng ngay cả việc đến thỉnh an “cô ta” cũng sẽ được miễn. Thái phu nhân sẽ dùng gia pháp để giáo huấn “cô ta”, sau khi bị đòn nếu Tưởng Nhược Nam vì chuyện này mà ôm hận trong lòng, không ngừng gây sự, thì cái kết sẽ càng hoàn mỹ hơn! Đến khi ấy chỉ cần ta sinh quý tử, địa vị chủ nhân Hầu phủ sớm muộn gì cũng rơi vào tay ta, Hầu phu nhân Tưởng Nhược Lan chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực mà thôi!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ tới đây, Vu Thu Nguyệt đắc ý tới mức suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt tủi nhục của mình!
Lúc này, tới lượt Ánh Tuyết nói, Ánh Tuyết không như Hồng Hạnh, ăn nói rõ ràng rành mạch.
“… Khi ấy là Vu di nương run tay, nên ly trà mới bị đổ, nô tỳ và Liên Kiều đều nhìn thấy rõ ràng, chuyện này không liên quan gì tới phu nhân của chúng nô tỳ cả!”
Cận Yên Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Ngươi là đại a hoàn của tẩu tẩu, lời của ngươi không đáng tin!”
Tưởng Nhược Nam nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên cười nhạt, nói: “Tiểu cô, nếu lời của Ánh Tuyết không đáng tin, vậy Lệ Châu thân là đại a hoàn hầu hạ cận kề bên Vu di nương, lời nói của cô ta có đáng tin không? Ta biết tiểu cô là một người công bằng, nên nhìn nhận vấn đề thật công bằng mới phải.”
Cận Yên Nhiên trong lòng không phục, nhưng lại chẳng nghĩ ra được lời nào để phản kích nàng, đành ngồi đó hậm hực.
Lệ Châu quỳ phía dưới vội vàng dập đầu trước Thái phu nhân: “Thái phu nhân, những gì nô tỳ nói đều là sự thật, nếu có nửa câu giả dối, nguyện sẽ bị trời đánh chết!”
Ánh Tuyết cũng không cam tâm yếu thế, buông lời thề độc để chứng minh sự thành khẩn của mình.
Nghe đến đây, trong lòng Thái phu nhân bỗng thấy sáng tỏ, chuyện lần này quyết không thể là vô ý, nếu chẳng phải do Tưởng Nhược Lan rắp tâm đố kị cố ý làm càn, thì là Vu Thu Nguyệt nghĩ kế để ám hại Nhược Lan. Mặc dù tình hình trước mắt bây giờ, khả năng trước có vẻ lớn hơn, dù gì việc Vu Thu Nguyệt bị thương nặng cũng là sự thật, nhưng bà cũng không muốn trừng phạt Nhược Lan khi chưa có bất kỳ chứng cứ nào. Đối với người con dâu này, Thái phu nhân trong lòng ít nhiều cũng vẫn còn có thiện cảm.
Lúc này, Vương thị đột nhiên đứng dậy nói với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, xin người cho phép con hỏi mấy nha đầu này vài câu!”
Thái phu nhân nhìn nhìn cô ta, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Con muốn hỏi gì thì hỏi đi!” Cứ để cô ta thử xem, biết đâu có thể phát hiện ra điều gì!
Vương thị quay người lại, giơ tay vén mấy sợi tóc mai xòa, hắng giọng.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều nhìn cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-58.html.]
Vu Thu Nguyệt nhìn cô ta, tâm trạng phức tạp, vừa như chờ đợi, vừa như lo lắng.
Vương thị nhìn a hoàn của Tưởng Nhược Nam, lạnh lùng cất tiếng: “Ta hỏi ngươi, trước đó có phải phu nhân đã lừng chừng rất lâu không chịu giơ tay nhận ly trà do Vu di nương dâng mời không?”
Ánh Tuyết cúi đầu đáp: “Cũng không lâu lắm…”
Còn chưa nói hết câu, Vương thị bèn nghiêm giọng quát: “Ngươi câm miệng, ta không hỏi ngươi, mà là đang hỏi cô ta!” Vu Thu Nguyệt giơ tay chỉ Liên Kiều.
Liên Kiều toàn thân run rẩy, hoảng sợ cùng cực đáp: “Không… không lâu lắm…”
Ánh Tuyết lo lắng nhìn Liên Kiều một cái.
Vương thị cúi đầu, nhìn Liên Kiều chằm chằm, đảo mắt một cái: “Không lâu lắm là bao lâu? Có đến một tuần hương không?”
Liên Kiều bị cô ta nhìn tới phát hoảng, đầu óc trống rỗng, “Một tuần… một tuần hương…” Lắp ba lắp bắp, nói không rõ ràng.
Vương thị giơ tay giúi đầu Liên Kiều một cái, tức giận quát: “Nô tỳ đáng chết, ta hỏi ngươi ngươi lại không trả lời, là đang nghĩ xem nên lừa Thái phu nhân thế nào phải không?”
Liên Kiều sợ hãi nước mắt chảy ròng ròng, lúc này lại càng thêm hoảng loạn: “Không ạ… không ạ… nô tỳ không lừa.”
“Vậy thời gian đó có đến một tuần hương hay không?”
“Có… Không không, không đến…” Liên Kiều vẫn nói năng lộn xộn.
Vương thị quát lớn: “Rốt cuộc là có hay không có, đồ nô tỳ lì lợm, còn dám nói dối, cẩn thận ta lóc da ngươi.”
Liên Kiều òa lên một tiếng khóc nức nở, “Nô tỳ không nhớ nữa, nô tỳ không nhớ nữa!” Tưởng Nhược Lan mặc dù tính tình tùy tiện ngỗ nghịch, nhưng lại rất khoan dung với những a hoàn cùng lớn lên bên mình từ bé, rất ít đánh mắng, những a hoàn đó chưa phải đối mặt với cảnh tượng như thế này bao giờ, bị Vương thị dọa cho đầu óc cũng trở nên hoảng loạn!
Vương thị đắc ý cười, quay người lại, nói với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, người nhìn thấy rồi đấy, phu nhân rõ ràng là đã cố ý không nhận ly trà do tiểu tẩu tử dâng mời!” Cô ta quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam, thoáng mỉm cười: “Phu nhân, đệ muội biết những lời đệ muội nói sẽ đắc tội với phu nhân, nhưng việc đến nước này đệ muội không thể khoanh tay đứng nhìn. Vì thể diện của Hầu phủ, cho dù phải đắc tội với phu nhân, những lời đó đệ muội vẫn phải nói!”
Cô ta hít một hơi thật sâu, cao giọng: “Phu nhân không chịu đón ly trà do tiểu tẩu tử dâng mời, điều đó có nghĩa là gì, có nghĩa là trong lòng phu nhân oán hận tiểu tẩu tử, còn vì sao lại oán hận, không cần ta phải nói mọi người cũng đều biết. Người phụ nữ này, khi đố kị thì việc gì cũng dám làm, tiểu tẩu tử biết rõ nước trà rất nóng, không can cớ gì mà lại không giữ chắc ly trà, để trà đổ lên người mình, việc này chắc chắn là do người ta cố ý, hoặc có thể phu nhân chính là muốn…”
Nói tới đây, cô ta có chút do dự, nhưng khi quay đầu lại nhìn Vu Thu Nguyệt, đột nhiên hạ quyết tâm, nghiến răng nói tiếp: “Hoặc có thể phu nhân muốn làm bỏng khuôn mặt của tiểu tẩu tử không chừng! Có điều tiểu tẩu tử nhanh nhẹn tránh được, nên mới không bị hủy dung! Tiểu tẩu tử, muội nói xem, ta nói có đúng hay không?”
Vương thị biết, những lời mình vừa nói ra, chắc chắn sẽ đắc tội với Tưởng Nhược Lan, quan hệ giữa cô ta và nàng về căn bản không thể nào tháo gỡ nữa! Nhưng hòa hợp với nàng thì cô ta được lợi gì chứ? Vu Thu Nguyệt là biểu muội của cô ta, Tưởng Nhược Lan tuyệt đối sẽ không tử tế gì với cô ta cả, nếu đã như thế, chi bằng toàn tâm toàn ý giúp biểu muội lật đổ Tưởng Nhược Lan, sau này biểu muội lên nắm quyền làm chủ, bản thân cô ta cũng được thơm lây.
Cận Yên Nhiên nghe xong những lời của Vương thị thì càng chắc chắn về tội lỗi của Tưởng Nhược Nam, cảm thấy Vương thị suy đoán vô cùng hợp lý, không chừng Tưởng Nhược Lan chính là muốn hủy hoại khuôn mặt của Vu Thu Nguyệt, hòng đoạt lại trái tim của ca ca!
Ngay đến Thái phu nhân cũng cảm thấy những lời của Vương thị rất hợp lý.
Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, chỉ lắc đầu, nước mắt tuôn càng nhiều hơn, cứ như Vương thị đã nói trúng tâm tư của cô ta không bằng. Cận Yên Nhiên nhìn bộ dạng cúi đầu lau lau quệt quệt nước mắt của Vu Thu Nguyệt, lại cuống lên: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu đừng khóc mãi thế, tẩu nói đi.”
Vu Thu Nguyệt chỉ mải lắc đầu, khóc đáp: “Yên Nhiên, bỏ đi, bỏ đi…”