Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-11-21 23:07:44
Lượt xem: 169
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh Tuyết thấy Lệ Châu to gan dám chỉ thẳng mặt chủ nhân , cũng lớn tiếng quát: “Ngươi năng linh tinh gì thế, rõ ràng là di nương nhà các ngươi giữ chén cho chặt, đều rõ ràng, ngươi đừng ngậm m.á.u phun !”
Lệ Châu lóc phản kích: “Di nương nhà giữ chén chặt chứ? Hơn nữa di nương còn trong chén là nước nóng, lẽ nào sợ nước nóng làm bỏng mặt ? Đương nhiên ngươi giúp chủ nhân ngươi !”
“Ngươi!” Ánh Tuyết chặn họng lời, khi , trong phòng ngoài cô và Liên Kiều , chỉ hai a của Vu Thu Nguyệt, nếu a mặt ở hiện trường thể làm chứng, thì ai thể làm chứng cho sự trong sạch của phu nhân đây?
Nghe xong lời Lệ Châu, Cận Yên Nhiên vội vàng mặt Vu Thu Nguyệt, cũng may, đa phần vết bỏng là ở trán và tay, mặt chỉ b.ắ.n lên một ít, nghiêm trọng lắm.
Nhìn Vu Thu Nguyệt đang hôn mê đất, lòng Cận Yên Nhiên bừng bừng lửa giận, cô ngẩng đầu lên, căm hận Tưởng Nhược Nam, giận dữ hét: “Tưởng Nhược Lan, ngươi dám tay tàn độc như ! Thu Nguyệt tẩu tẩu là quý , đến lượt ngươi đánh mắng! Giờ sẽ bẩm báo với Thái phu nhân và Hầu gia, Tưởng Nhược Lan, ngươi nhất định sẽ trả giá cho những gì gây nên!”
Nói xong, cô cho đưa Vu Thu Nguyệt về Cẩm Tú viện, mời đại phu tới chữa trị.
Chuyện nhanh chóng kinh động Thái phu nhân, lâu , bà cho gọi Tưởng Nhược Nam và những liên quan tới.
Trước khi , Ánh Tuyết lo lắng: “Phu nhân, nếu Thái phu nhân tin lời của chúng thì làm thế nào? Thái phu nhân liệu dùng gia pháp ?”
Liên Kiều sợ hãi tới mức nước mắt ròng ròng, “Vu di nương bỏng tới mức , chỉ e sẽ tin chúng thôi.”
Tưởng Nhược Nam trấn tĩnh như , an ủi Ánh Tuyết và Liên Kiều: “Không cần lo, hai ngươi chỉ cần những gì thấy, hoảng, loạn, những việc làm, ai thể đổ tội lên đầu !”
Tùng Hương viện.
Khi Thái phu nhân nhận tin báo, bà đang kinh Phật, xong bà nặng nề đặt cuốn kinh Phật trong tay xuống bàn, chau mày : “Mấy kẻ đó thể để cho yên tĩnh một lúc!”
Bà hít sâu mấy , khi bình tĩnh trở , mới hỏi: “Vết thương của Vu di nương nghiêm trọng ?”
A đến báo tin đáp: “Bị thương ở cổ và tay, thái y khám , mặc dù chỉ là vết bỏng bình thường, nhưng vì thời tiết nóng nực nên giữ gìn cẩn thận, nếu khéo sẽ để sẹo.”
Thái phu nhân trầm tư hồi lâu, đó đầu với Liễu Nguyệt: “Đi gọi Nguyệt Đào và Đỗ Quyên về đây!”
Khi Tưởng Nhược Nam tới Tùng Hương viện, Thái phu nhân ngay ngắn ở ghế chính, đôi mày thoáng chau , thần sắc vô cùng nghiêm túc. Bên cạnh bà là Cận Yên Nhiên và Vương thị. Quỳ giữa đại sảnh là đại a của Vu Thu Nguyệt - Lệ Châu và Tiểu Thanh. Bọn a và kẻ hầu đều đuổi ngoài hết, chỉ giữ một Liễu Nguyệt ở . Có lẽ Thái phu nhân làm to chuyện.
Tưởng Nhược Nam bước , thần sắc ung dung hành lễ với Thái phu nhân.
Cận Yên Nhiên bên cạnh thấy bộ dạng hiên ngang của nàng, trong lòng giận, vốn định nàng mấy câu, nhưng nhớ những lời giáo huấn của Cận Thiệu Khang, lời tới miệng đành nuốt xuống. Cô trừng mắt Tưởng Nhược Nam một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, đầu chỗ khác.
Thái phu nhân sắc mặt lạnh nhạt gật gật đầu, “Con .” Đợi Tưởng Nhược Nam xuống xong, bà mới hỏi: “Khi chuyện xảy , những kẻ bên cạnh con, đem bọn chúng theo ?”
Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều , đáp: “Khi bên cạnh con chỉ hai .”
Ánh Tuyết, Liên Kiều quỳ sang một bên, dập đầu đáp lời Thái phu nhân. Ánh Tuyết còn chút bình tĩnh, nhưng Liên Kiều căng thẳng tới mức giọng trở nên run rẩy.
Thái phu nhân cầm ly tráng men Pháp Lang bên cạnh lên, khẽ nhấp môi uống một chút, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám phía , trầm giọng: “Ta từng , gia đình dĩ hòa vi quý, giữa thê nhất định chung sống vui vẻ hòa thuận, đố kị ghen ghét, để xảy chuyện gì. Hai các con đều coi lời như gió thoảng bên tai, các con thật sự coi thường gia pháp nhà họ Cận chúng đúng ?” Nói đến đây, bà nặng nề đặt cạch ly tay xuống bàn, nắp chén rung động, phát những tiếng loảng xoảng ngừng, khiến tất cả đều run sợ.
Bốn a quỳ phía kinh hãi tới mức run lẩy bẩy, cả dám ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-56.html.]
Vương thị đối diện những lời thì liếc mắt về phía Tưởng Nhược Nam, khóe miệng nhếch lên như như , giống kẻ vui sướng nỗi đau khổ của khác.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận ánh mắt của cô , nàng cũng thẳng thắn , ánh mắt sắc lẹm giống như thấu tâm can con đó, khiến Vương thị trụ , lẳng lặng đầu chỗ khác.
lúc , Vu Thu Nguyệt a dìu trong. Cô một bộ y phục mới, cổ và tay đều cuốn vải, mặt trắng bệch, thần sắc tiều tụy, giống như vô cùng yếu đuối.
Cận Yên Nhiên thấy cô vội chạy đón, quan tâm : “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu đến đây, vết thương của tẩu nặng như thế, nên giường mà nghỉ ngơi mới . Tẩu yên tâm, bọn sẽ làm sáng tỏ chuyện !”
Vu Thu Nguyệt cảm kích nắm tay Cận Yên Nhiên, : “Đa tạ sự quan tâm của .” Cô bước lên phía hai bước, Cận Yên Nhiên thấy cô loạng chà loạng choạng thì vội vàng đỡ lấy. Vu Thu Nguyệt giữa phòng, Thái phu nhân cầu khẩn: “Thu Nguyệt tỉnh , chuyện kinh động tới Thái phu nhân bèn vội vàng chạy tới đây. Lúc Thu Nguyệt đến vì đòi công bằng cho , chuyện …”
Cô đầu Tưởng Nhược Nam, ánh mắt lộ vẻ sợ sệt, Cận Yên Nhiên còn cảm nhận bàn tay cô đang khẽ run trong tay , lòng bất giác nảy sinh thương cảm.
Vu Thu Nguyệt Tưởng Nhược Nam một cái, giống như hạ quyết tâm gì đó, thần sắc mặt trở nên kiên nghị, “Chuyện thể trách tỷ tỷ, là Thu Nguyệt sơ suất, cầm chắc ly . Thu Nguyệt vì chuyện khiến cửa nhà yên, khiến Thái phu nhân và Hầu gia lo lắng, mong Thái phu nhân đừng truy cứu nữa!” Nói xong, cô buông tay Cận Yên Nhiên, quỳ xuống mặt Thái phu nhân.
Lệ Châu quỳ phía tỏ phục, lập tức lên tiếng: “Di nương, như , rõ ràng là phu nhân…”
Vu Thu Nguyệt đầu quát: “Lệ Châu im miệng! Ta dặn ngươi bừa, ngươi khiến chuyện ầm ĩ như , thật khiến quá thất vọng!”
Những lời cô giống như đang giải thoát cho Tưởng Nhược Nam, nhưng khác thì cảm giác, cô đang vì sự bình yên và vui vẻ của gia đình mà cam tâm tình nguyện nhịn nhục.
Lệ Châu nước mắt tuôn xuống như mưa, bộ dạng như đau lòng vì chủ nhân của chịu ấm ức, đột nhiên hét gọi: “Di nương…”
Nghe thấy tiếng gọi của Lệ Châu, hai mắt Vu Thu Nguyệt cũng đỏ hoe, cô giơ tay lau nước mắt, khi tay sắp chạm mắt mới nhận đó là bàn tay thương, vội vàng đổi sang bàn tay . Một loạt những động tác khiến tất cả đều vô thức sang tập trung vết thương tay cô , một mặt khiến họ nảy sinh thương cảm, mặt khác, khiến cho rằng, cô thương nặng như , nhưng những oán trách nửa lời, còn tìm cách “chạy tội” cho kẻ “thủ ác”, thật hiếm nào làm như thế.
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng cảnh hai chủ tớ kẻ tung hứng, lòng thầm thở dài, một vở bi kịch, nhân vật nữ quá đáng thương.
Mẹ kiếp, buồn nôn!
màn “biểu diễn” của Vu Thu Nguyệt thành công, ít nhất là cô cũng khiến Cận Yên Nhiên cảm động, Cận Yên Nhiên kéo cô , đau lòng : “Thu Nguyệt tẩu tẩu, đều hiểu tâm ý của tẩu, nhưng làm như ! Tẩu thể yếu đuối như thế, tẩu càng nhường nhịn, càng tác oai tác quái, hôm nay chỉ làm tẩu bỏng, ai sẽ còn làm những chuyện gì?” Nói ngẩng đầu Thái phu nhân: “Mẹ, chuyện quyết thể cho qua, nhất định điều tra rõ ràng, trả công bằng cho Thu Nguyệt tẩu tẩu!” Rồi đầu Tưởng Nhược Nam, rành mạch từng từ từng chữ: “Nếu để mặc những ngông cuồng, ai sẽ xảy chuyện gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương thị cũng xen : “ thế, cũng may vết thương của tiểu tẩu tử quá nghiêm trọng, nhưng thì ? Nếu thật sự để xảy chuyện gì, tiểu tẩu tử đây là quý do Hoàng thượng ban hôn, khi chỉ e là thể diện của Hầu gia cũng chẳng còn giữ nữa!”
Nhắc đến Hầu gia, Thái phu nhân thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, cả đời mà bà thương nhất, quan tâm nhất chính là đứa con trai , con trai bà khó khăn lắm mới tạo dựng thể diện như ngày hôm nay, bà quyết để bất kỳ kẻ nào khinh nhờn vinh quang !
Chuyện nghiêm trị ! Thái phu nhân thầm nghĩ, nếu thật sự là Nhược Lan làm, cũng cần dạy cho nàng một bài học, để nàng học cách tiết chế bản ! Phải cho nàng rằng, nàng gả Cận gia, là của Cận gia, thì tuân thủ quy tắc của Cận gia! Đừng giờ nàng thất sủng nơi Thái hậu, cho dù Thái hậu vẫn còn yêu thương sủng ái nàng như , cũng thể can thiệp việc chồng dạy dỗ con dâu của bà!
Nghĩ đến đây, Thái phu nhân Vu Thu Nguyệt vẫn đang quệt nước mắt, : “Tâm ý của con hiểu, nhưng chuyện còn là chuyện riêng của con nữa, là liên quan tới thể diện của Hầu gia chúng , thể cho qua dễ dàng thế !”
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, làm bộ làm tịch như bối rối gọi một tiếng: “Thái phu nhân…”
Thái phu nhân xua tay: “Con đừng thêm gì nữa, cứ sang một bên .”
Vu Thu Nguyệt lúc mới ngoan ngoãn ghế của . Mỗi ánh mắt chạm cái của Tưởng Nhược Nam, đều vờ sợ sệt kinh hãi co rúm .
Tưởng Nhược Nam hận thể cho cô một cái bạt tai!