Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:09:05
Lượt xem: 8

Nhưng, trước kia người mà Tưởng Nhược Lan đắc tội đâu phải chỉ có một mình La thị chứ? Tránh được lần này, chưa chắc đã tránh được những lần sau? Người con dâu như Nhược Lan, cho dù nàng có cố gắng để thay đổi, nhưng nàng có thể không khiến Hầu phủ mất mặt thật sao?

Thái phu nhân thoáng chau mày.

Vu Thu Nguyệt nhìn thấy ngay biểu hiện của Thái phu nhân, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt.

Lời của La thị vừa dứt, thì vị phu nhân ngồi bên cạnh nói tiếp: “Lưu phu nhân nói thế là có ý gì?”

La thị nhìn Tưởng Nhược Nam cười lạnh, đáp: “Các vị thật sự không hiểu ý của lão thân ư?”

Các vị phu nhân đều hiểu ý mím môi cười, Thái phu nhân có lẽ không thể chịu đựng được nữa, bèn bưng ly trà trước mặt lên, dùng nó để che giấu tâm trạng của mình lúc này. Cận Yên Nhiên ngồi bên cạnh bà căm hận nhìn về phía Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam từ lúc nghe xong những lời của La thị, nàng bèn hiểu ngay đây là thử thách lớn đầu tiên mà nàng phải đối mặt từ khi bước chân vào Hầu phủ, nếu không thành công trong việc làm dịu tình hình lúc này, giữ thể diện cho Hầu phủ, chỉ e từ nay về sau, Thái phu nhân sẽ không còn xem trọng nàng nữa, nỗ lực trước đó đổ sông đổ biển hết!

Từ nay về sau nàng sẽ rụt đầu sống trong Hầu phủ để né tránh những lời chế nhạo chê cười của nhân thế, hay đường đường chính chính đứng ra cố gắng khiến mọi người đón nhận mình, đây là thái độ của một con người trước cuộc sống.

Tưởng Nhược Nam tự vấn bản thân không phải là một người thích sự nổi trội, nhưng nàng hy vọng có được sự đón nhận của mọi người, hy vọng nhận được những tình cảm ấm áp, nàng không thích cô độc và cô đơn, vì vậy nàng cần dũng cảm đối mặt với tất cả.

“Nhược Lan hiểu ý của Lưu phu nhân.” Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái phu nhân thấp thỏm nhìn nàng, Cận Yên Nhiên thì nói luôn, cô ta hạ giọng tới mức thấp nhất để nói với nàng: “Tẩu tẩu định làm gì hả? Tẩu hãy an phận một chút, hôm nay tẩu khiến Hầu phủ mất mặt thế còn chưa đủ sao?”

Tưởng Nhược Nam nhìn Thái phu nhân, khẽ nói: “Xin mẫu thân hãy tin Nhược Lan một lần.” Nói xong, cũng không đợi Thái phu nhân trả lời, nàng bèn đứng dậy, vòng qua mấy bàn trà kỉ, hướng về vị trí của Lưu phu nhân.

Cận Yên Nhiên sốt sắng, định đứng dậy để kéo Tưởng Nhược Nam lại, Thái phu nhân bèn ngăn cô ta, Cận Yên Nhiên nói: “Mẹ, mẹ định để mặc chị ta gây chuyện thật sao? Ngộ nhỡ chị ta làm bung bét lên thì Hầu phủ chúng ta sẽ trở thành trò cười cho cả Hoàng thành này!”

Thái phu nhân nhìn theo bóng Tưởng Nhược Nam, điềm đạm đáp: “Chi bằng hãy tin con bé một lần.” Vừa rồi ánh mắt của đứa trẻ ấy nhìn bà, có chứa đựng sự kiên quyết không gì lay chuyển được, ánh mắt ấy khiến bà có chút cảm động, bởi vì bà tin, tất cả những gì Nhược Lan làm bây giờ đều là vì Thiệu Khang, nàng nguyện vì Thiệu Khang mà cố gắng, nên bà sẽ cho nàng một cơ hội!

Tưởng Nhược Nam bước từng bước chậm rãi về phía Lưu phu nhân, các vị phu nhân ngồi xung quanh đều mở to mắt nhìn nàng, trong ánh mắt bọn họ có sự chờ đợi, có sự háo hức, họ đều đang đoán xem Tưởng Nhược Lan sẽ làm gì, với tính khí của Tưởng Nhược Lan, chỉ e chuyện sẽ chẳng lành!

La thị thấy Tưởng Nhược Nam bước lại gần bỗng căng thẳng, Tưởng Nhược Lan có tiếng là độc ác, ngộ nhỡ nàng làm gì khiến bà ta bị mất mặt trước bao nhiêu người thế này, thì về sau chẳng phải bà ta sẽ trở thành câu chuyện cười cho bọn họ đem ra bàn tán trong những lúc trà dư tửu hậu hay sao? Bà ta ngồi thẳng người, toàn thân căng thẳng, lòng thầm hạ quyết tâm, nếu ả dám làm gì bà, thì dù phải liều cái mạng già này, bà cũng phải bẩm báo lên Hoàng thượng để đòi lại công bằng cho bản thân!

Tưởng Nhược Nam đi đến trước mặt La thị, La thị căng thẳng nhìn nàng, đầy sự cảnh giác. Các vị phu nhân nắm chặt khăn tay của mình, không cả dám chớp mắt.

Đúng vào lúc mọi người như nín thở chờ đợi ấy, Tưởng Nhược Nam lại cung kính hành lễ với La thị khiến bọn họ phải sững sờ kinh ngạc!

Các vị phu nhân rõ ràng là không còn tin vào mắt mình nữa, cô ta… cô ta lại hành lễ với La thị! La thị hạ nhục cô ta như thế, sao cô ta vẫn hành lễ với bà!

Chuyện này là thế nào?

Các vị phu nhân không được chứng kiến một vở kịch kịch tính như dự liệu, nhưng không những không thất vọng, ngược lại họ càng hứng thú hơn, họ rất muốn biết bà la sát Tưởng Nhược Lan rốt cuộc định làm gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-38.html.]

“Cô… cô làm gì thế hả?” Cũng giống mọi người, La thị hết sức kinh ngạc, bà ta thậm chí đã chuẩn bị tâm lý nếu có bị đánh, không ngờ đối phương lại làm thế, khiến bà ta nhất thời hỗn loạn.

“Nhược Lan muốn nhận lỗi với phu nhân và Lưu tiểu thư.” Tưởng Nhược Nam nhìn La thị, giọng thành khẩn, “Trước kia Nhược Lan đã làm chuyện có lỗi với lệnh ái, khiến phu nhân đau lòng, Nhược Lan biết sai rồi, hôm nay dù phu nhân muốn đánh muốn mắng Nhược Lan, Nhược Lan cũng không lời oán hận!”

“Cô… cô vừa nói gì?” La thị trợn mắt nhìn nàng, rõ ràng là không tin vào tai mình.

Những phu nhân khác cũng quay sang nhìn nhau, họ đều thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt của đối phương.

“Trước kia Nhược Lan không hiểu chuyện, không hiểu lễ nghi, làm tổn thương Lưu tiểu thư, trong lòng phu nhân chắc chắn rất chán ghét Nhược Lan. Hơn nữa, ta cũng biết không chỉ một mình phu nhân…” Tưởng Nhược Nam chầm chậm quay người, nhìn từng vị phu nhân khác, thành tâm thành ý nói: “Nhược Lan biết, các vị phu nhân có mặt ở đây đều không thích Nhược Lan!” Nàng bước về phía một trà kỉ bên cạnh, nhún mình hành lễ với vị phu nhân ngồi sau trà kỉ ấy, “Ta từng đến phủ của Vương phu nhân, vì thích những khóm hoa cúc mà phu nhân trồng nên mặc dù chưa được sự đồng ý của phu nhân, ta đã nhổ chúng mang về, kết quả không trồng được, mà còn hủy hoại tâm huyết của phu nhân, đối với phu nhân Nhược Lan cảm thấy rất hổ thẹn!”

Vương phu nhân nhận lễ của Tưởng Nhược Nam, bối rối không biết phải làm thế nào.

Tưởng Nhược Nam lại bước thêm vài bước, nhìn một phu nhân khác, hành lễ: “Lưu phu nhân, ta đã đập vỡ bát đĩa bằng sứ mà phu nhân yêu quý nhất, thấy phu nhân buồn, ta còn cười nhạo phu nhân chuyện bé xé ra to, giờ Nhược Lan thành tâm nhận lỗi, hy vọng phu nhân sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng của Nhược Lan!”

Lưu phu nhân cười khan hai tiếng: “Chẳng qua chỉ là một cái đĩa… đâu dám nhận đại lễ của phu nhân.” Nhưng trong lòng vô thức cũng nhẹ nhõm hơn.

Tưởng Nhược Nam lại đi đến trước mặt một vị phu nhân khác, cung kính hành lễ: “Nhược Lan không màng tới sự phản đối của Viên phu nhân, cứ đòi đưa con của phu nhân ra ngoài chơi, kết quả hại thằng bé ngã bị thương, nhất định phu nhân rất đau lòng, Nhược Lan thật không biết phải làm thế nào để bù đắp cho những giọt nước mắt của phu nhân.” Nói đến đây, giọng Tưởng Nhược Nam như nghẹn lại.

Viên phu nhân thở dài: “Thực ra chuyện đó chẳng to tát gì, vậy mà phu nhân vẫn còn để trong lòng.”

Tưởng Nhược Nam cứ thế đi đến tạ lỗi với từng người một, thái độ của nàng cung kính, giọng hối lỗi đầy thành khẩn, rất có thành ý, dần dần, khiến các vị phu nhân cũng nhìn nhận khác về nàng. Trước đó họ tới đây với thái độ chờ mong được xem một màn kịch vui, nhưng giờ lại thành cảm động và xót thương. Dù sao những người này tâm tính đều lương thiện, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của sách thánh hiền, họ tin biết sai mà sửa là chuyện tốt lành, huống hồ giữa họ và Tưởng Nhược Lan cũng chẳng phải là thù sâu oán nặng gì. Giờ nàng thân là nhất phẩm phu nhân còn thành tâm thành ý nhận lỗi với họ, về lý về thể diện họ đều có cả, sao còn có thể so đo với nàng được!

Bên này, Cận Yên Nhiên khẽ nói với Thái phu nhân: “Mẹ, chị ta hành lễ nhận lỗi với những người này, liệu có bị coi là làm mất mặt thể diện của Hầu phủ không?”

Thái phu nhân vỗ vỗ tay con, cười đáp: “Con bé này, nói lời xin lỗi thật lòng chưa bao giờ là một việc mất mặt cả, làm được như vậy tẩu tẩu con nhất định phải rất dũng cảm, đổi lại là con, con có đủ dũng khí để làm vậy không?”

Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam đang đứng ở giữa các trà kỉ bĩu môi: “Con không cần phải xin lỗi nhiều người như thế!” Có điều, nếu đổi lại là cô ta, cô ta có đủ dũng khí để làm thế không? Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam hành lễ với từng người một, lòng bỗng dâng lên cảm giác kính phục.

Sau khi nhận lỗi, tạ lỗi với những người mà nàng đã từng thất lễ xong, nàng lại lớn tiếng nói với mọi người: “Mong các vị phu nhân hãy tin rằng, Nhược Lan thành tâm nhận lỗi với các vị, giờ Nhược Lan rất hối hận, Nhược Lan không dám cầu xin các vị tha thứ, chỉ là hôm nay mẫu thân vì mọi người mà tổ chức tiệc trà, Nhược Lan không muốn chuyện của mình ảnh hưởng tới bữa tiệc trà mẫu thân đã dốc lòng chuẩn bị, mong các vị hãy xem xét tới thành ý của Nhược Lan mà tạm thời vứt bỏ thành kiến trong lòng, toàn tâm toàn ý tận hưởng tất cả sự chu đáo mà mẫu thân đã chuẩn bị cho mọi người, tận hưởng phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, chỉ cần thế thôi là Nhược Lan đã cảm tạ các vị lắm rồi!”

Các vị phu nhân cười cười, có hai vị phu nhân đi đến đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, cầm tay nàng cười nói: “Xem phu nhân nói gì kìa, chuyện đã qua chúng tôi cũng quên lâu rồi, phu nhân không cần nhắc lại nữa! Kể ra thì, chúng tôi đều rất nể phục Thái phu nhân đấy!” Nói xong, một vị phu nhân trong số đó quay đầu lại cười với Thái phu nhân: “Thái phu nhân, tôi nhất định sẽ phải tới đây để học hỏi kinh nghiệm từ người, chỉ trong thời gian ngắn ngủi người có thể mài giũa một viên đá thô trở thành viên ngọc đẹp, riêng điểm này thôi cũng đủ để chúng tôi kính phục bội phần! Mọi người nói có phải vậy không nào?”

Những phu nhân khác lập tức phụ họa theo: “Đúng thế đúng thế, Thái phu nhân cũng phải truyền kinh nghiệm cho chúng tôi nữa!”

“Con gái tôi cũng rất bướng bỉnh, hay là gửi thẳng tới chỗ Thái phu nhân để bà rèn luyện giúp một phen!”

Thái phu nhân được mọi người khen ngợi lòng rất vui, cười đáp: “Nói thế thì chẳng phải ta đã trở thành ma ma ‘đào tạo’ rồi sao?”

Mọi người cùng cười nghiêng ngả, không khí bỗng trở nên vui vẻ ôn hòa.

Đúng lúc này, một giọng nữ sắc nhọn vang lên!

Loading...