Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:08:26
Lượt xem: 6
Lời vừa thốt ra, tiếng nghẹn ngào của Vu Thu Nguyệt bỗng dừng lại, khóc cũng không phải mà không khóc cũng không phải, chiếc khăn tay bị túm chặt, mặt đỏ lựng!
Cận Yên Nhiên tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời không nghĩ ra được lời nào phản bác lại nàng, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam rất muốn quay lại nhìn sắc mặt cô ta lúc này, nhưng lại sợ mình sẽ khiến đại tiểu thư nổi giận, dù sao cô ta cũng là con gái yêu của Thái phu nhân, nàng không muốn đắc tội với cô ta. Hôm nay khi tranh cãi với Cận Yên Nhiên giọng nàng không còn gay gắt như trước nữa, hy vọng vị đại tiểu thư này sẽ dần dần hiểu ra ý tốt của nàng.
Triệu di thái thái nãy giờ vẫn im lặng bỗng cười: “Để bà già này nói một câu thật lòng nhé, Hầu gia còn đang ngồi đây, mọi người tranh cãi trước mặt Hầu gia thế này không sợ làm phiền Hầu gia ư?”
Câu nói này đã khiến Cận Yên Nhiên bừng tỉnh, lúc này nàng ta mới nhớ ra đại ca mình cũng có mặt ở đây, cô ta lẳng lặng nhướn người về phía Cận Thiệu Khang lúc này đang ngồi nghiêm túc trước mặt mình, nói: “Ca ca, sao huynh không lên tiếng? Huynh đã thấy Tưởng Nhược Nam ức h.i.ế.p Thu Nguyệt tẩu tẩu rồi đấy!”
Vu Thu Nguyệt bộ dạng ấm ức muốn khóc mà không dám, nghẹn ngào nói: “Hầu gia, thiếp không sao, việc này đều là do thiếp, chàng đừng giận tỷ tỷ, tính cách của tỷ tỷ mặc dù… hơi nóng, nhưng thiếp nghĩ chắc tỷ tỷ cũng chẳng có ác ý gì đâu.”
Thật lương thiện, thật rộng lượng quá, Tưởng Nhược Nam phải kìm lại ý nghĩ vỗ tay khen ngợi cô ta! Nàng quay đầu lại lạnh lùng nhìn Cận Thiệu Khang một cái, hôm nay hắn dám nói những lời không công bằng thì đừng trách Tưởng Nhược Nam nàng không nể mặt hắn!
Cận Thiệu Khang vẫn ngồi im quan sát, thấy Tưởng Nhược Nam và Vương thị cãi qua cãi lại, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của Tưởng Nhược Nam thật khổ sở. Vương thị chẳng qua chỉ là chính thất của con thứ, theo lý mà nói, nào đủ tư cách để lớn tiếng với Hầu phu nhân, xét cho cùng mọi người bắt nạt nàng là vì nàng không được sủng ái mà thôi. Nhưng Tưởng Nhược Nam vừa phải nỗ lực để thích ứng với cuộc sống ở Hầu phủ, vừa phải đối mặt với những khiêu khích vừa phải tỏ ra là mình không hề yếu thế, người con gái này có một tính cách thật kiên cường!
Khổ sở như thế, cũng phải gắng gượng để chống đỡ, là vì cái gì? Đời này, mình quyết phải lấy bằng được người đàn ông ấy…
Trong đầu hắn bỗng hiện ra câu nói đầy tình cảm mà mình từng nghe trước đó, trái tim Cận Thiệu Khang bất giác ấm hẳn lên.
Cận Thiệu Khang nhướn mắt, ánh mắt sắc lẹm lướt qua mặt tất cả mọi người, khiến cả đám bọn họ bất giác cúi gằm đầu xuống, chỉ có Tưởng Nhược Nam là thản nhiên đón nhận ánh mắt ấy, lạnh lùng nhìn lại hắn.
Cận Thiệu Khang chăm chú nhìn nàng một lúc, đôi đồng tử đen láy như đáy biển khiến hắn như bị chìm đắm trong đó. Có điều rất nhanh, hắn rời ánh mắt sang chỗ khác.
“Có gì đáng để nói? Đợi lát nữa Thái phu nhân sẽ tự có kết luận của riêng mình, đến khi ấy nên làm thế nào thì làm thôi! Thật không hiểu các người tranh cãi nhau vì cái gì nữa?” Nói rồi lại nhìn Cận Yên Nhiên, giọng vô cùng nghiêm khắc: “Yên Nhiên, lễ nghi phép tắc của muội để đi đâu cả rồi, bất luận thế nào, giờ nàng ta cũng là Hầu phu nhân, là tẩu tẩu của muội! Có kiểu ăn nói với tẩu tẩu của mình như thế sao? Để người ta biết được, họ sẽ nhìn muội với ánh mắt thế nào?” Cùng lúc trách mắng Cận Yên Nhiên, ánh mắt nghiêm khắc lại b.ắ.n về phía Vương thị, Vương thị run rẩy, bất giác cúi đầu.
Cận Yên Nhiên kinh ngạc nhìn ca ca, rõ ràng không ngờ ca ca lại trách mắng mình trước mặt mọi người như thế, lòng vô cùng ấm ức, mắt cũng đỏ hoe. Vu Thu Nguyệt nhất thời quên cả khóc, ngẩn người nhìn xuống đất, đôi mi dài cụp xuống che giấu sự kinh ngạc đằng sau đó.
Tưởng Nhược Nam lại vô thức nhìn ra ngoài cửa, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây chăng? Sao hắn lại nói giúp nàng? Không đúng, không phải hắn nói giúp nàng, mà hắn là một kẻ cứng nhắc coi trọng quy tắc lễ nghi hơn cả cha đẻ mình, đương nhiên không nhịu được sự hỗn xược của muội muội.
Coi như hắn cũng biết điều! Tưởng Nhược Nam thầm đắc ý.
“Chuyện gì thế này, sáng sớm ngày ra, từ xa đã nghe thấy các ngươi tranh cãi rồi!” Thái phu nhân vừa nói, vừa từ gian trong bước ra. Hôm nay bà đã không cần a hoàn đỡ, lưng bà ưỡn thẳng, tinh thần rạng rỡ, nhìn bà như trẻ ra phải đến mười tuổi, dung mạo khí chất đều rất xuất chúng.
Cận Yên Nhiên thấy Thái phu nhân như nhìn thấy vị cứu tinh xuất hiện, miệng nhếch ra chạy về phía bà, đỡ cánh tay Thái phu nhân, ấm ức nói: “Mẹ, ca ca bắt nạt con.”
Thái phu nhân vỗ vỗ vào mu bàn tay cô ta như an ủi, cười đáp: “Những lời vừa rồi ta đều nghe thấy cả, ca ca con nói đúng, Nhược Lan là tẩu tẩu của con, nếu để người khác biết con tranh luận với tẩu tẩu như vậy, thì sẽ cười con không biết phép tắc. Đi, mau ra nhận lỗi với tẩu tẩu con.”
Cận Yên Nhiên không ngờ đến mẫu thân cũng nói giúp Tưởng Nhược Nam, nghe thấy hai từ “nhận lỗi”, cô ta lập tức quay đầu tức tối lườm Tưởng Nhược Nam, dường như đang nói, muốn tôi nhận lỗi với chị, không có cửa đâu!
Tưởng Nhược Nam không so đo với cô ta, Thái phu nhân biết cư xử, nàng cũng hiểu cách cư xử, nàng vội vàng đi đến bên cạnh Cận Yên Nhiên, cười nói: “Không cần nhận lỗi, Yên Nhiên giống hệt con, đều là người thẳng tính, có gì nói nấy, con lại thích thế, hơn nữa Yên Nhiên cũng chẳng nói gì quá đáng, là do Hầu gia quá nghiêm khắc thôi!”
Cận Thiệu Khang không khách khí liếc xéo Tưởng Nhược Nam một cái, người con gái này, dám lấy hắn ra để đỡ lời cho muội muội! Nhưng không biết tại sao, lại không giận nổi nàng, ngược lại còn cảm thấy bộ dạng giảo hoạt ấy của nàng rất thú vị!
Giống tiểu hồ ly…
Cận Yên Nhiên không ngờ Tưởng Nhược Nam lại nói đỡ cho mình, cảm giác trong lòng thật khó nói, ngay lập tức lườm nàng một cái, quay đầu ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Thái phu nhân ngồi vào ghế chính, đầu tiên là kiểm tra các tư thế ngồi đi đứng của Tưởng Nhược Nam. Sự vất vả trong suốt mười ngày qua của Tưởng Nhược Nam cũng không phải vô ích. Vẻ mặt tư thái, mặc dù không hoàn mỹ lắm, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Suốt quá trình này, bọn Vương thị và Cận Yên Nhiên đều mở to mắt để tìm ra những điểm sai sót của Tưởng Nhược Nam, nhưng cho tới tận phút cuối cùng, bọn họ không thể không thừa nhận, tư thái của Tưởng Nhược Nam chẳng sai ở chỗ nào cả. Trong lòng không tránh khỏi thầm kinh ngạc, trước đó rõ ràng nàng ta còn thô lỗ dân dã như một thôn phụ lên thành đô, chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, làm sao nàng ta có thể làm được?
Thái phu nhân liên tục gật đầu, miệng cười điềm đạm, rõ ràng là rất hài lòng với biểu hiện của Tưởng Nhược Nam.
“Nhược Lan có thể học được các tư thế này trong một thời gian ngắn ngủi như thế, xem ra vất vả không ít đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-35.html.]
Tưởng Nhược Nam nhận được lời khẳng định của Thái phu nhân, lòng rất vui, vội vàng khiêm tốn đáp: “Đều nhờ mẫu thân và hai vị ma ma đã tận tâm chỉ bảo.”
Thái phu nhân cười gọi a hoàn mời hai vị ma ma vào.
Hai vị ma ma đã đợi sẵn ngoài đình viện, nghe những lời khen ngợi của Tưởng Nhược Nam dành cho mình, lòng cũng thầm vui. Vì vậy khi Thái phu nhân hỏi họ về tình hình của Tưởng Nhược Nam, đương nhiên họ cũng nói không ít những lời tán dương nàng, đặc biệt là Thẩm ma ma, bà thật sự rất tán thưởng trước sự cần cù nỗ lực của nàng, lớn tiếng khen ngợi không ngớt. Lưu ma ma do đứng trước mặt Vu Thu Nguyệt nên có chút lo sợ, không dám nói quá nhiều, nhưng cũng không hạ bệ Tưởng Nhược Nam như trong tưởng tượng của Vu Thu Nguyệt.
Ngoài mặt, Vu Thu Nguyệt không thể hiện gì đặc biệt, nhưng trong lòng thì vô cùng tức tối.
Nhận lợi lộc từ cô ta rồi mà lại dám không làm việc cho cô ta sao? Đồ mụ già lựa gió đẩy thuyền, đợi cô ta lên nắm quyền rồi, nhất định sẽ cho bà ta biết tay!
Vương thị và Cận Yên Nhiên nhìn vẻ mặt của Thái phu nhân, họ biết ngay rằng lần kiểm tra này Tưởng Nhược Nam chắc tới tám phần là sẽ qua, nghĩ tới việc sau khi mình thua cược, không biết bà la sát này sẽ giày vò hành hạ họ thế nào, trong lòng bỗng thấy không cam tâm. Trước mặt Thái phu nhân, Vương thị không dám nói gì, nhưng Cận Yên Nhiên từ trước tới nay vẫn được Thái phu nhân yêu quý nuông chiều, đương nhiên là chẳng biết nể nang ai. Thấy Thái phu nhân sắp đưa ra quyết định cuối cùng, mắt cô ta đảo nhanh, rồi đột nhiên đứng dậy, nói với Thái phu nhân:
“Mẹ, chỉ kiểm tra tư thế ngồi, đi đứng là đã cho qua rồi sao ạ? Tiệc trà ngày mai, không phải chỉ đi qua đi lại rồi ngồi là xong đâu.”
Câu này không phải không có lý, Thái phu nhân nhìn ái nữ mỉm cười, nói: “Con bé tinh quái, còn muốn thế nào nữa?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu tiên Cận Yên Nhiên quay sang nhìn Tưởng Nhược Nam nhướn nhướn mày, đắc ý mỉm cười, Tưởng Nhược Nam cũng cười tít mắt nhìn cô ta, lòng bỗng cảm thấy phải cảnh giác. Cận Yên Nhiên đi đến bên cạnh Thái phu nhân, thân mật dựa vào người bà, nũng nịu: “Mẹ, con cũng là vì nghĩ cho mẹ thôi mà, nếu ngày mai tẩu tẩu có chỗ nào thất lễ, đến khi ấy thì người bị mất mặt sẽ chẳng phải là mẹ hay sao?”
Nói rồi đứng dậy, nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Vì vậy, muội muốn hỏi tẩu tẩu một câu, nếu tẩu tẩu trả lời đúng, thì muội mới yên tâm được! Mẹ cũng có thể hoàn toàn yên tâm với tẩu tẩu.”
Vu Thu Nguyệt và Vương thị mắt đều sáng lên, câu hỏi mà Cận Yên Nhiên đưa ra chắc chắn không dễ trả lời! Chỉ cần khiến Thái phu nhân nảy sinh nghi ngờ với Tưởng Nhược Nam, thì chắc chắn bà sẽ không cho nàng tham gia buổi tiệc trà vào ngày mai.
Thái phu nhân vẫn còn chưa kịp đáp, Cận Thiệu Khang ngồi bên cạnh bỗng cười, lên tiếng: “Ta thật muốn nghe xem Yên Nhiên có thể hỏi được câu gì?”
Nghe vậy, Vương thị len lén nháy mắt với Vu Thu Nguyệt, Vu Thu Nguyệt nhìn biểu tỷ cười cười, lòng bỗng thấy vui vui, quả nhiên chàng vẫn bảo vệ mình!
Tưởng Nhược Nam thầm hừ một tiếng, vẫn thương xót vợ bé thật đấy.
Cận Yên Nhiên được ca ca cổ vũ, càng thêm tự tin, “Mẹ, mẹ nói xem có được không?”
Thái phu nhân cũng cười, nói: “Nếu đã như thế thì con hỏi đi, không được làm khó tẩu tẩu.”
“Mẹ, mẹ cứ nghe xem câu hỏi ấy có lý hay không?” Cận Yên Nhiên bước lên phía trước mấy bước, đứng cạnh Tưởng Nhược Nam, nhìn nàng nói: “Tẩu tẩu, muội hỏi tẩu, nếu đối phương là mệnh phụ tam phẩm, nhưng lại đáng tuổi trưởng bối, vậy tỷ sẽ hành cung lễ hay là hành vãn bối lễ?”
Câu hỏi này không quá khó, đối với những người tinh thông lễ nghi như họ mà nói, đương nhiên không được coi là vấn đề cần suy nghĩ. Nhưng đối với một người mới học, thì lại rất dễ khiến họ nhầm lẫn, bối rối, vì chuyện này mà hồi nhỏ, Cận Yên Nhiên đã mấy lần bị xấu hổ, có điều khi ấy cô ta nhỏ tuổi nên đương nhiên sẽ không có ai chê cười cả.
Cận Thiệu Khang cười thầm, tiểu nha đầu này, vẫn thích kỳ cục cổ quái như vậy! Bởi vì hắn nhận ra, muội muội của mình đang gian lận, câu hỏi của muội muội có hai đáp án, nhưng dù Tưởng Nhược Nam chọn đáp án nào cũng đều là trả lời sai cả! Đối với một người mới học lễ nghi như Tưởng Nhược Nam, rất dễ rối trước câu hỏi đó. Có điều Cận Thiệu Khang cũng không bóc mẽ ngay, bởi vì thời gian này, Tưởng Nhược Nam khiến hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, nên hắn bỗng rất tò mò về nàng, hắn muốn biết Tưởng Nhược Nam sẽ trả lời câu hỏi của muội muội mình thế nào.
Tưởng Nhược Nam cười cười, trước đó nàng còn tưởng Cận Yên Nhiên sẽ hỏi một câu hóc búa, không ngờ lại đơn giản như vậy, biết rõ sẽ tham gia tiệc trà, nên những lễ tiết này đương nhiên nàng phải bỏ tâm bỏ sức ra tìm hiểu cho rõ ràng.
Chỉ là, tiểu nha đầu đó lại định giăng bẫy nàng! Trò vặt, tưởng làm thế có thể lừa được tỷ tỷ cô chắc?
Tưởng Nhược Nam đứng dậy, làm theo những gì mà hai ma ma kia đã dạy, tỏ rõ khí thế của trưởng tẩu, nhìn thẳng vào mắt Cận Yên Nhiên, khiến Cận Yên Nhiên chột dạ, bất giác lùi về phía sau một bước.
“Câu hỏi này của tiểu cô hình như có chỗ không đúng?” Tưởng Nhược Nam nhìn cô ta khẽ cười đáp.
“Có gì… không đúng?” Cận Yên Nhiên bỗng thấy lo lắng, lẽ nào bà la sát này lại có thể học xong tất cả mọi lễ tiết chỉ trong vòng mười ngày?
“Ta là Cáo mệnh[1] được Hoàng thượng đích thân tấn phong, đối phương cho dù đáng tuổi trưởng bối, nhưng thân là mệnh phụ tam phẩm cũng phải hành cung lễ với ta trước. Sau khi đối phương hành cung lễ với ta xong, mới đến lượt ta hành vãn bối lễ với đối phương. Hai đáp án mà tiểu cô đưa ra cho ta, dù ta chọn đáp án nào cũng đều sai cả, tiểu cô, không phải muội cố ý đấy chứ?” Tưởng Nhược Nam mở to hai mắt nhìn cô ta, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
[1] Cáo mệnh: Phụ nữ được phong hiệu.