Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-11-21 22:08:13
Lượt xem: 6
Người con gái đó vừa luyện tập vừa đáp: “Không được, chỉ còn vài ngày nữa thôi, ta nhất định phải tận dụng thời gian để luyện tập. Hôm nay phải luyện đi cho thuần thục, ngày mai Thẩm ma ma sẽ dạy ta những nghi thức mới.”
“Phu nhân, người không mệt sao? Nô tỳ thấy tóc người cũng bết mồ hôi lại rồi, không cẩn thận sẽ ốm mất, khi ấy lại không thể ra dự tiệc trà!”
Người con gái cười cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời: “Ta là ai chứ? Là Tưởng Nhược Lan? Là Tiểu Cường bất diệt! Chẳng có gì có thể làm khó ta được!” Nói xong, bèn không màng tới lời can gián, lại bắt đầu thận trọng tập đi từng bước một.
Cận Thiệu Khang cúi đầu, thoáng mỉm cười, sau đó quay sang nói với Ninh An: “Đi thôi.”
Ninh An nhìn vẻ mặt dịu dàng mà chỉ những khi đi gặp Thái phu nhân mới có của chủ nhân, lại băn khoăn ngước mắt nhìn trời.
Cận Thiệu Khang không thèm để ý tới gã mà bước về phía trước. Ninh An vội vàng theo sau, đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ấm của chủ nhân vang lên.
“Ninh An, Tiểu Cường bất diệt là cái gì?”
***
Từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã đến ngày tổ chức tiệc trà, trước đó một hôm, cũng là ngày mà Thái phu nhân kiểm tra thành quả học tập của Tưởng Nhược Nam.
Hôm nay, mọi người đều tập trung ở Tùng Hương viện, bao gồm cả những người bên phòng Triệu di thái thái, Cận Yên Nhiên, Vu Thu Nguyệt, điều khiến Tưởng Nhược Nam bất ngờ là, Cận Thiệu Khang cũng có mặt.
Theo những gì mà Tưởng Nhược Nam biết, Cận Thiệu Khang rất hiếm khi có mặt ở nhà trong khoảng thời gian này, hôm nay thật bất thường, là vì Vu Thu Nguyệt ư? Hắn hy vọng được tận mắt chứng kiến cảnh nàng thất bại, từ nay về sau Vu Thu Nguyệt sẽ không phải giữ lễ nghi trước mặt nàng nữa sao? Hay là, hắn sợ nàng thua sẽ giở trò hối hận, vì vậy hắn phải ngồi đây để trấn giữ?
Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng, hắn cũng thật coi thường nàng quá đáng! Hơn nữa, ai thua ai thắng còn chưa xác định đâu.
Tưởng Nhược Nam tức giận trừng mắt lườm Cận Thiệu Khang ngồi cạnh mình một cái, đúng lúc ấy Cận Thiệu Khang cũng quay đầu sang, chạm phải ánh mắt tóe lửa của nàng. Tưởng Nhược Nam bỗng run sợ, vội vàng thu lại ánh mắt ấy, nhưng vì quá gấp gáp, nên vẻ mặt của nàng bỗng trở nên kỳ dị, hài hước vô cùng.
Cận Thiệu Khang mặt lạnh tanh nhìn nàng, giọng cũng lạnh như băng: “Mặt bị chứng co rút?”
Tưởng Nhược Nam tức muốn xì khói quay ngoắt đi, miệng lẩm bẩm rủa: “Mặt ngươi mới bị chứng co rút!”
Vừa quay đầu, lại bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẹm của Vu Thu Nguyệt, nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, đôi mắt to đẹp đó lập tức trở nên dịu dàng như nước.
“Hầu gia, tỷ tỷ, hai người đang nói chuyện gì thế?” Vu Thu Nguyệt tươi cười hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-34.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Cận Thiệu Khang nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, điềm đạm đáp: “Không có gì.” Nhưng khi hắn quay mặt đi, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.
Vì luôn dành mọi tâm tư cho Cận Thiệu Khang nên Vu Thu Nguyệt đương nhiên nhận ra nụ cười thoảng ấy, cô ta khẽ sững lại, sắc mặt trầm hẳn xuống.
Đột nhiên, Vương thị ngồi đối diện nhìn Tưởng Nhược Nam cười, nói: “Tẩu tẩu, lễ nghi không phải là việc có thể học trong một sớm một chiều, cho dù tẩu tẩu không thuần thục cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt cả.”
Hai hôm trước, a hoàn mà cô ta sai tới Thu Đường viện thăm dò đã về báo cáo lại rằng, Tưởng Nhược Nam đến đi còn không vững, khiến cô ta thật sự yên tâm, những lời này, được nói với tư cách của người thắng cuộc.
Tưởng Nhược Nam hận cái miệng thối của cô ta, nàng nhìn Vương thị, nhướn mày, thản nhiên cười đáp: “Đệ muội hãy nên lo cho mình trước đi, ta đang nghĩ, nếu ta thắng, không biết phải yêu cầu đệ muội việc gì đây!”
Vương thị hừ một tiếng, cười: “Muội từ trước tới nay là người sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua, hy vọng tẩu tẩu nói lời cũng phải giữ lấy lời!”
Tưởng Nhược Nam cầm ly trà bên cạnh lên, nhấp một chút, mắt cũng không buồn ngước, đáp: “Chỉ người thắng mới có quyền nói những lời như thế.”
Mặt Vương thị biến sắc, còn định nói gì thêm nữa, nhưng Triệu di thái thái ngồi bên đã ấn c.h.ặ.t t.a.y cô ta xuống, Vương thị quay đầu nhìn mẹ chồng một cái, bèn nén giận nuốt những lời định nói vào trong, không tranh cãi thêm nữa.
Nhưng Cận Yên Nhiên ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt đột nhiên lại lạnh lùng lên tiếng: “Không sai, chỉ có người thắng mới có tư cách để nói, thắng thua rất nhanh sẽ được định đoạt, đến khi ấy xem còn ai dám ngông cuồng nữa không?”
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn Cận Yên Nhiên, đáp: “Tiểu cô đang nói ta đấy à?”
Cận Yên Nhiên trừng mắt lườm nàng, hất cằm: “Đúng thế!”
“Ta thật không hiểu, tại sao tiểu cô lại không muốn ta tham dự tiệc trà?” Tưởng Nhược Nam dừng lại, mỉm cười rồi mới nói tiếp: “Ta thân là Hầu phu nhân, nếu như ta không có mặt ở buổi tiệc công khai đầu tiên sau khi được gả về Hầu phủ, người khác sẽ nghĩ về Hầu phủ thế nào? Họ sẽ dị nghị những gì sau lưng chúng ta? Tiểu cô lẽ nào muốn được chứng kiến cảnh ấy? Ta nghĩ, chắc chắn tiểu cô không giống một vài người nào đó, coi lợi ích của bản thân còn quan trọng hơn cả thể diện của Hầu phủ!” Nói rồi ánh mắt thản nhiên lướt qua Vu Thu Nguyệt và Vương thị.
Những lời này quá sắc sảo, khiến Vu Thu Nguyệt và Vương thị mặt cùng biến sắc!
Vương thị cười khan: “Tẩu tẩu nói vậy nghiêm trọng quá, trước kia đánh cược chẳng qua chỉ là cho vui thôi, sao tẩu tẩu nói nghe cứ như bọn muội đều mong tẩu tẩu không thể xuất hiện trong tiệc trà thế? Nói vậy thật oan uổng cho bọn muội rồi!”
Vu Thu Nguyệt cúi đầu, nước mắt tràn mi, cô ta móc khăn ra, vừa lau nước mắt, vừa cất giọng tội nghiệp nói: “Là lỗi của muội, muội suy nghĩ không chu đáo, tỷ tỷ cứ coi như việc đánh cược này không tồn tại đi. Muội thân là thiếp thất, cho dù tỷ tỷ hàng ngày gọi muội đến thực hành lễ nghi cũng là việc chính đáng, nhị phu nhân chẳng qua cũng chỉ đùa thôi, tỷ tỷ đừng hiểu lầm, làm tổn hại tới hòa khí giữa mọi người.”
“Ha ha, coi như muội đã hiểu rồi.” Cận Yên Nhiên nhìn Tưởng Nhược Nam cười nhạt mấy tiếng, sau đó quay sang Vu Thu Nguyệt, an ủi cô ta: “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu cũng thật mềm yếu quá, không chừng người ta cũng chỉ đợi câu nói này của tẩu thôi, biết mình sẽ thua nên cố ý nói khích chúng ta đấy mà.” Ngay sau đó lại quay sang Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, đừng trách muội nói thẳng, đúng là muội không muốn tẩu có mặt trong tiệc trà sắp tới, muội thà để người ta lén lút dị nghị sau lưng Hầu phủ, còn hơn để tẩu làm Hầu phủ mất thể diện ngay trước mặt họ! Đánh cược là hứng thú đùa vui nhất thời của mọi người, nếu tẩu sợ thua thì lẽ ra không nên nhận lời cược với bọn muội chứ, giờ lại dùng những lời khó nghe như thế để công kích bọn muội, thế nào? Hối hận rồi phải không? Thu Nguyệt tẩu tẩu tính cách mềm yếu, tẩu có thể ức h.i.ế.p tẩu ấy, nhưng muội không sợ, hôm nay dù tẩu có nói gì, thì việc đánh cược đó vẫn sẽ được tính.”
Tưởng Nhược Nam nhìn bộ dạng đáng thương như con thỏ con của Vu Thu Nguyệt, rồi lại nhìn ánh mắt chán ghét và trách cứ của mọi người xung quanh, đột nhiên cảm thấy mình như sói già đang bắt nạt thỏ con vậy, đột nhiên cười nhạt trong lòng, tác dụng của nước mắt thật quá sức lợi hại, vừa rơi đã xoay chuyển càn khôn! Nàng nhìn tròng mắt đỏ hoe của Vu Thu Nguyệt và cả những giọt nước mắt “hàng thật giá thật” kia nữa, cảm thấy bội phần bái phục nàng ta, Vu Thu Nguyệt này nếu không phải trời sinh đã yếu đuối nhu nhược thì chỉ có thể giải thích rằng kỹ năng diễn xuất của nàng ta giỏi tới mức xứng đáng dành giải Kim Ưng! Nói khóc là khóc, tuôn trào như thác đổ, chiêu này Tưởng Nhược Nam nàng tự nhận không kịp.
Tưởng Nhược Nam thở dài, nói: “Tiểu cô, muội không tin ta, ta cũng không trách muội. Nhưng, đến ngay mẫu thân cũng nhận thấy chỉ cần được dạy bảo tử tế ta nhất định có thể tham dự tiệc trà, nên mới sai người tới rèn luyện cho ta, hôm nay ta có thể qua được cửa của mẫu thân hay không còn chưa biết, sao muội lại khẳng định ta sẽ khiến Hầu phủ mất thể diện! Hơn nữa, ta nói ta hối hận bao giờ? Chẳng qua ta chỉ nói thật thôi, con người ta tính tình thẳng thắn, nên khiến mọi người khó chịu và có phản ứng kịch liệt, điều ấy ta hiểu. Nói đi cũng phải nói lại, đều tại cha ta cả, từ nhỏ đã dạy ta không được dùng nước mắt để tranh thủ sự đồng tình giải quyết vấn đề, khiến bây giờ ta rất hiếm khi khóc được, nếu không bị mọi người mắng mỏ oan ức như thế, chắc ta đã khóc lụt phủ từ lâu rồi!” Nói xong ném ánh mắt về phía Vu Thu Nguyệt.