Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 297

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:47:29
Lượt xem: 2

Dung mạo mặc dù không được gọi là xuất sắc xinh đẹp, nhưng đôi mắt đen láy, trong sáng, điều đáng chú ý hơn là, người phụ nữ này cử chỉ ung dung tự tại, toàn thân toát ra khí độ nho nhã duyên dáng khó nói thành lời, khiến người ta có cảm giác trong lành mắt mẻ như gió mùa xuân, khiến người khác gặp một lần khó quên, vô thức nảy sinh cảm giác muốn tiếp cận, làm quen.

Hai bé trai đi tới bên nàng, mỗi đứa cầm một tay,dựa sát vào người nàng, dáng vẻ thân thiết, người phụ nữ cười ôm chúng vào lòng, ánh mắt tràn ngập sự thoả mãn và thương yêu.

“Biết sai để sửa mới là con ngoan của mẹ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mẹ…” Hai đứa trẻ gọi một tiếng, giọng ngọt ngào khiến người khác nghe mà mềm lòng.

Một a hoàn khác đi tới bên nàng, “Kiều phu nhân, mời theo nô tỳ, lão gia nhà nô tỳ đợi người đã lâu rồi.”

Người phụ nữ gật gật đầu, đưa hai đứa nhỏ cùng Tử San theo sau a hoàn đi vào trong, vừa đi được hai bước, người phụ nữ nhớ ra điều gì đó, quay đầu hướng về phía xe ngựa gọi: “Tiểu Bạch, còn không xuống đi.” Sau đó quay lại cằn nhằn với Tử San: “Chắc lại ngủ rồi.”

Tử San che miệng cười, đáp: “Chưa từng thấy con hồ ly nào lười như nó.”

Cả đoàn người cùng một con hồ ly đi vào trong nhà Vương gia.

Vương lão gia chừng bốn mươi lăm tuổi, đang lo lắng ngồi giữa phòng khách, thấy Tưởng Nhược Nam thì lập tức đứng dậy đón: “Kiều phu nhân, đa tạ bàn tay như có phép tiên của phu nhân, Vương mỗ tối qua đã ngủ được một giấc ngon, suốt đêm không dậy lần nào, đây là lần đầu tiên trong ba năm nay.”

Vương lão gia mặc một chiếc áo gấm màu xanh thêu chữ phúc, dáng người trung bình, ngũ quan đoan chính, mặt mang ý cười nhưng lại cho người ta cảm giác rất giảo hoạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-297.html.]

Kiều phu nhân mời ông ta ngồi xuống, sau đó bắt mạch cho ông ta. Tử San dắt hai đứa trẻ tới ghế ngồi, hai đứa đều rất ngoan, không gây ồn ào. Giống như đã quen với công việc này của mẫu thân.

Trong thời gian nàng bắt mạch,Vương lão gia nhìn chăm chăm vào mặt nàng, thấy nàng cúi đầu cụp mắt, vẻ mặt điềm tĩnh như nước, khí chất ung dung mà nghiêm túc, khiến hắn có cảm giác cho dù có bày cả đống vàng trước mặt nàng, nàng cũng không thèm chớp mắt. So với nàng, đám nữ tử ở hậu viện của ông ta rõ ràng là vô cùng dung tục.

Đang suy nghĩ miên man thì Kiều phu nhân bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng về phía hắn như mũi tên, Vương lão gia giật mình, vội vàng cụp mắt xuống.

Kiều phu nhân nhìn hắn, thầm hừ lạnh một tiếng, sau đó mới chầm chậm nói: “Vương lão gia, bệnh của ngài đa phần thì đã khỏi rồi, sau này ta sẽ không đến nữa. Vương lão gia chỉ cần làm theo lời dặn của ta, điều dưỡng thân thể là được.”

Nói xong đứng dậy, Vương lão gia vội vàng gọi người mang bạc. Một a hoàn bưng một chiếc khay sơn màu đen vào, trên khay là hai đĩnh bạc một trăm lượng và một cái hộp nhỏ bằng gỗ lê khảm vàng.

Kiều phu nhân cầm bạc, nhưng chẳng buồn nhìn cái hộp nhỏ kia. Vương lão gia cầm chiếc hộp mở ra trước mặt nàng: “Phu nhân, chiếc vòng nạm đá này là ta mua được về từ mấy năm trước khi còn ra ngoài làm ăn, vô cùng quý giá. Vương mỗ cảm thấy chỉ có phu nhân mới xứng với nó, mong phu nhân đừng cười chê.”

Chiếc vòng đó dẫu không phải thật sự hiếm có, thì cũng đủ để mua được cả một con phố. Đám thê thiếp trong hậu viện của hắn không biết vì cái vòng này mà bỏ ra bao nhiêu công sức nhưng hắn vẫn không nỡ tặng. Nay lại cảm thấy, nếu để mình được như ý nguyện thì đồ quý giá tới mấy hắn cũng tình nguyện dâng hết cho nàng.

Vốn tưởng Kiều phu nhân vui sướng còn không kịp, nhưng không ngờ nàng cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn, quay người bỏ đi, khiến hắn ngẩn ra đứng đó, lâm vào tình thế khó xử.

Thấy Kiều phu nhân sắp bước ra khỏi phòng khách, Vương lão gia vội đuổi theo, đứng chặn trước mặt nàng.

Hắn khoát tay ý bảo đám người hầu lui xuống, rồi nói với nàng: “Vương mỗ có lời muốn nói, mong phu nhân…” Hắn nhìn Tử San và hai đứa trẻ một cái.Kiều phu nhân cười cười, điềm đạm đáp: “Vương lão gia, ta biết ngài muốn nói gì. Ngài không cần phải nói gì cả, mặc dù ta là một quả phụ, nhưng không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai, vì vậy ta không tuỳ tiện để mắt tới đàn ông.”Mặt Vương lão gia bỗng tái như màu gan lợn,Tử San và hai đứa trẻ đứng bên cạnh dùng ánh mắt cảm thông nhìn hắn.

Kiều phu nhân đi qua hắn, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.

Vương lão gia nhìn theo bóng nàng, thở dài thườn thượt.

Loading...