Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 274

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:39:42
Lượt xem: 14

Cận Thiệu Khang cho bọn a hoàn người dưới, bao gồm cả Liễu Nguyệt cùng Thanh Đại lui ra, chỉ giữ lại mẹ con Vu Thu Nguyệt, Tưởng Nhược Nam và Thái phu nhân ở lại.

Vu Thu Nguyệt vốn đang lâm vào trạng thái tuyệt vọng, thấy Cận Thiệu Khang đột nhiên giữ mình lại, trong lòng bỗng nảy sinh hi vọng. Cô ta giằng khỏi sự khống chế của người hầu, quỳ dưới đất, nhìn Cận Thiệu Khang mà khóc lóc: “Hầu gia... Hầu gia, người đừng đuổi thiếp đi, xin hãy thương xót con của chúng ta...”

Lời còn chưa dứt, Cận Thiệu Khang đã lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Vu Thu Nguyệt, một đêm phu thê trăm ngày ân ái, huống hồ cô còn mang trong mình cốt nhục của ta, nếu chỉ vì chuyện này ta quyết không quá tuyệt tình như thế, nhưng...” Hắn đi đến bên Vu Thu Nguyệt, cúi xuống nhìn cô ta, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Nhưng cô lại độc ác tới mức cấu kết với cậu mình là Vương Quang để nghĩ cách hãm hại Nhược Lan trong lần đi săn vừa rồi, cô bảo ta phải tha thứ cho cô thế nào đây?”

“Hầu gia nói vậy là có ý gì?” Thái phu nhân đứng phắt dậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Tưởng Nhược Nam nghe Cận Thiệu Khang nói xong, hoàn toàn chẳng bất ngờ. Có lẽ vì lần kinh hồn bạt vía đó đã qua rồi, cũng có thể vì bộ dạng lúc này của Vu Thu Nguyệt quá thê thảm, Tưởng Nhược Nam bỗng nhận ra mình chẳng có cảm giác căm hận gì cô ta.

Về phần mẹ con Vu Thu Nguyệt, tối nay những gì họ phải chịu đựng đã là quá sức rồi, lời của Cận Thiệu Khang không khác gì sấm giữa trời quang, phá hủy hoàn toàn những dây thần kinh vốn đã vô cùng mong manh của họ. Sắc mặt Vu Thu Nguyệt trắng tới thê thảm, toàn thân bất giác run lên bần bật, còn Vu phu nhân mặc dù vẫn miễn cưỡng giữ được sự bình tĩnh, nhưng sự kinh hoàng trong đôi mắt đã bộc lộ hoàn toàn tâm trạng của bà ta lúc này.

Cận Thiệu Khang thấy Thái phu nhân hỏi, bèn đem chuyện Tưởng Nhược Nam suýt bị Vương Quang hại c.h.ế.t ở bãi săn ra kể lại với bà.

Thái phu nhân bước nhanh đến bên Vu Thu Nguyệt, chỉ vào cô ta mà giận dữ hét lên: “Vu Thu Nguyệt, không ngờ ngươi lại độc ác tới như thế!”

Chuyện này không phải chuyện nhỏ, mẹ con Vu Thu Nguyệt đương nhiên không dám nhận. Bọn họ hoảng loạn đồng thanh lên tiếng phản bác, chỉ còn thiếu nước chỉ tay lên trời mà thề nữa thôi.

Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ một tiếng: “Vu Thu Nguyệt, cô nên biết, nếu không có chứng cứ ta sẽ không nói chuyện này ra. Vu phu nhân, huynh trưởng của bà vì muốn thoát tội đã nói chuyện này đều do bà và Vu Thu Nguyệt là chủ mưu, còn nói chỉ cần hại c.h.ế.t Tưởng Nhược Lan, Vu Thu Nguyệt có thể dựa vào đứa con trong bụng cùng thân phận quý thiếp mà được nhấc lên làm chính thất, sau này đương nhiên ông ta cũng sẽ được nhờ. Vì vậy ông ta nhất thời hồ đồ, nhận lời hai người làm việc sai trái ấy.”

Vu phu nhân và Vu Thu Nguyệt thấy Cận Thiệu Khang nói chẳng sai một từ, Vu phu nhân còn nhớ tới thời gian gần đây huynh trưởng thường xuyên tránh mặt không gặp, lại thêm sự việc lần này khiến tâm trạng bà ta rối loạn, không còn phân biệt được thật giả, tưởng rằng Vương Quang đã khai hết với Cận Thiệu Khang. Vu Thu Nguyệt ngất xỉu, còn Vu phu nhân thì loạng choạng xiêu vẹo như lá chao trong gió.

Cận Thiệu Khang nói tiếp: “Vu phu nhân, bà nên biết rằng, mẹ con bà đã phạm trọng tội như thế nào, chỉ cần ta giao vụ án này cho quan phủ, hai mẹ con bà cùng Vương Quang cho dù có giữ được tính mạng cũng không tránh được kiếp lưu đày. Vu đại nhân và mấy vị công tử nhà bà, sau này đừng nghĩ tới ngày ngóc đầu lên. Nếu hai người tới c.h.ế.t mà vẫn không chịu hối cải, kiên trì phủ nhận thì đừng trách ta vô tình. Ta đành phải giao án này cho Đại Lí tự, để họ trả lại sự công bằng cho thê tử của ta.”

Vu phu nhân nghe tới đây lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Cận Thiệu Khang, khóc lóc cầu xin: “Đừng mà Hầu gia, đừng kinh động đến Đại Lí tự, chúng tôi nhận, chúng tôi nhận.”

Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn bà ta, hỏi từng câu từng chữ: “Ý bà muốn nói, đúng là bà và Vu Thu Nguyệt cùng huynh trưởng Vương Quang, ba người cấu kết mưu hại phu nhân của ta?”

Vu phu nhân chẳng còn cách nào, nước mắt giàn giụa gật gật đầu: “Hầu gia, chúng tôi chỉ nhất thời hồ đồ. Thu Nguyệt nhà chúng tôi vốn danh ngôn chính thuận là Hầu phu nhân, nhưng bị cô ta ngang ngược ngáng chân, sau đó Hầu gia lại chẳng màng quan tâm tới Thu Nguyệt. Nó cũng chỉ là trong lúc tức giận nghĩ không thông mà thôi. Hầu gia, ngài hãy tha cho chúng tôi lần này, Hầu phu nhân cũng không hề bị tổn thương. Giờ Hầu phu nhân vẫn đang sống khỏe mạnh, vẫn đang ngồi ở ngay kia, xin Hầu gia hãy nể tình chúng tôi chưa làm hại tới Hầu phu nhân mà tha cho chúng tôi lần này. Thu Nguyệt nhà chúng tôi tốt xấu gì cũng đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia.” Nói xong gào khóc nức nở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lửa giận trong lòng Cận Thiệu Khang bốc lên, hắn giơ chân đá bà ta ra, tức giận quát: “Nhược Lan sở dĩ vẫn còn có thể ngồi ở đây là bởi mệnh nàng lớn. Bà phải biết khi ấy nàng đã gặp nguy hiểm tới mức nào, phải chịu bao nhiêu nỗi kinh sợ. Mỗi lần nghĩ lại những chuyện ấy, ta thật hận tới mức chỉ muốn chặt hết đầu các ngươi đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-274.html.]

Nói rồi, hắn đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hét lên: “Đưa vào đây.”

Lúc này, ba bốn đại hán áp giải Vương Quang tay bị trói chặt, miệng nhét giẻ đi vào.

Vương Quang mặt đỏ phừng phừng, hai mắt trợn tròn, nhìn như dính chặt lấy Vu phu nhân, vừa phẫn nộ, vừa tuyệt vọng.

Vu phu nhân cũng hận hắn vì hắn đã bán đứng mẹ con bà ta, nên trừng mắt lườm lại.

Cận Thiệu Khang sai người giật miếng giẻ nhét trong miệng Vương Quang ra. Miếng giẻ vừa bị giật đi, Vương Quang lập tức gào lên: “Muội, sao muội lại có thể hồ đồ như thế? Muội không nghĩ xem, chuyện liên quan tới tính mạng cả nhà như vậy sao ta có thể dễ dàng thừa nhận. Muội, muội bị Hầu gia gạt rồi.” Nói xong lại giãy giụa, tung chân đá, vừa tức giận vừa lo lắng hối hận.

Vu phu nhân “á” lên một tiếng, sau đó lập tức ngã sụp xuống đất.

Sau khi chuyện này qua đi, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang quay về viện tử của mình. Thái phu nhân vào phòng, bà cho gọi Trương ma ma vào.

“Ngày mai, ngươi sai mấy người đưa Vu Thu Nguyệt tới biệt trang. Dù sao giờ cô ta cũng đang mang thai con cháu của Cận gia, vẫn nên chăm sóc cho cô ta tử tế.”

Trương ma ma đáp: “Thái phu nhân, người yên tâm, lão nô nhất định sẽ dặn bọn người dưới chăm sóc cô ta.”

Thái phu nhân gật đầu rồi trầm ngâm hồi lâu, giọng điệu bỗng dưng lạnh hẳn: “Khi đứa bé sinh ra, nếu khỏe mạnh hãy bế nó về đây, nếu có vấn đề gì... ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy, ta không muốn mấy thứ tà thuật đó vào Cận gia.”

Trương ma ma trầm mặc, đáp: “Lão nô biết nên làm thế nào.”

***

Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang cùng ra khỏi Tùng Hương viện.

Bên ngoài trời tối đen như mực, gió Bắc thổi điên cuồng, vô cùng lạnh. Ninh An cầm đèn lồng đi trước, ánh đèn vàng vọt hắt một quầng sáng lên con đường nhỏ.

Tưởng Nhược Nam khép chặt áo khoác, thấy sắc mặt Cận Thiệu Khang nặng nề, rõ ràng để xảy ra chuyện như thế, trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

“Hầu gia, màn biểu diễn vừa rồi của chàng thật xuất sắc, đến thiếp cũng bị chàng gạt, tưởng rằng Vương Quang khai ra Vu Thu Nguyệt và Vu phu nhân thật.” Tưởng Nhược Nam dùng giọng điệu hết sức thoải mái để nói với hắn.

Loading...