Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:39:26
Lượt xem: 8
Thái phu nhân nhìn Thanh Đại, ánh mắt tối hẳn đi, “Thanh Đại, con có gì để giải thích không?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Thanh Đại, không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô ta. Cùng lúc đó, Cận Thiệu Khang cũng đang ngầm quan sát Thanh Đại, để ý nhất cử nhất động của cô ta, xem trong lúc hành động cô ta có thể hiện nào giống của một người biết võ hay không…
Thanh Đại ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thái phu nhân, ánh mắt kiên định bất khuất. Cô ta quỳ thụp xuống, hướng về phía Thái phu nhân mà dập đầu: “Thái phu nhân, Thanh Đại không biết phải giải thích thế nào, nhưng Thanh Đại không làm bất cứ việc gì khuất tất cả. Nếu Thái phu nhân không tin, chi bằng hãy đưa Thanh Đại tới quan phủ, để quan phủ điều tra việc này.”
Những thứ đó vốn là của Vu Thu Nguyệt, nàng ta sợ gì chứ? Chỉ cần có thể chứng minh những thứ ấy là của Vu Thu Nguyệt, chuyện khác sẽ tự lộ ra thôi.
Vu Thu Nguyệt và Vu phu nhân cùng giật thót mình, Vu Thu Nguyệt chỉ thẳng vào Thanh Đại mà hét: “Chuyện này liên quan tới thể diện của Hầu phủ, sao có thể bị đồn đại ra ngoài? Ngươi làm vậy là có ý gì?” Giọng có phần run rẩy.
Nhìn cảnh ấy, Tưởng Nhược Nam biết, những thứ đó đúng là của Vu Thu Nguyệt thật rồi. Có lẽ Thái phu nhân sẽ không nghi ngờ Thanh Đại nữa, nhưng Thiệu Khang thì sao? Tưởng Nhược Nam quay lại nhìn Cận Thiệu Khang, thấy hắn đang nhìn Thanh Đại, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tưởng Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cô ta cũng khiến Thiệu Khang nghi ngờ… Sau này mỗi khi gặp mặt Thanh Đại, chắc chắn hắn sẽ nảy sinh tâm lý đề phòng.
Thanh Đại ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn Vu Thu Nguyệt: “Sao thế? Tỷ tỷ sợ ư? Tỷ tỷ có tật giật mình, vì vậy mới sợ. Thanh Đại cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, nên chẳng sợ gì cả.”
Nói xong, Thanh Đại quay đầu, nhìn Cận Thiệu Khang, mắt ầng ậng nước, trong ánh mắt tràn ngập sự tổn thương: “Hầu gia, ngài cũng nghi ngờ Thanh Đại ư?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cận Thiệu Khang nhìn cô ta, không đáp lời.
Thanh Đại thấy Cận Thiệu Khang im lặng, cô ta cúi đầu, bộ dạng đau lòng tuyệt vọng.
Thái phu nhân thấy phản ứng của Vu Thu Nguyệt, trong lòng cũng đã hiểu ra chân tướng, lập tức cười nói: “Để làm rõ chuyện này và cũng là để trả lại sự trong sạch cho Thu Nguyệt, Cận gia chúng ta không sợ mất mặt. Chỉ là một khi đưa tới quan phủ thì hậu quả không dễ lường.” Nói rồi, Thái phu nhân liếc Vu phu nhân một cái.
Cận Thiệu Khang cũng lên tiếng: “Chuyện này một khi đưa ra quan phủ, ta tin không tới hai ngày sẽ điều tra rõ ngọn ngành. Chỉ cần tra được nguồn gốc của tà tượng đó thì đương nhiên cũng sẽ biết ai là người đem chúng về đây.”
Mẹ con Vu Thu Nguyệt nghe Cận Thiệu Khang nói như thế, sắc mặt đều tái xanh cả lại, đặc biệt là Vu phu nhân. Bức tượng thần ấy là bà ta đích thân mang về. Nếu như quan phủ điều tra ra, không những bản thân bà ta bị liên lụy, mà còn liên lụy tới con trai và phu quân nhà mình.
Nghĩ đến đây, bà ta run sợ, đành hạ quyết tâm, bà ta quay về phía Thái phu nhân dập mạnh đầu, khẩn cầu: “Thái phu nhân, đừng đưa Thu Nguyệt tới quan phủ, chúng tôi nhận, chúng tôi nhận. Thái phu nhân, thứ đó chẳng phải là tà thuật gì, chỉ là tượng thần bình thường, chỉ cần ngày nào cũng quỳ lạy là có thể sinh con trai. Thật sự không phải thứ có thể hại người. Thu Nguyệt nhà chúng tôi chỉ vì muốn sinh con trai cho Hầu phủ, chứ không hề có ý ám hại ai hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-273.html.]
Vu Thu Nguyệt kêu lên thất thanh: “Mẹ…”
“Thu Nguyệt, thôi, nhận đi con, nếu để chuyện này lên quan phủ thì hậu quả khôn lường.”
Thái phu nhân lại hỏi: “Vậy mấy bùa chú đó là thế nào?”
Vu Thu Nguyệt cúi đầu đáp: “Chỉ cần mỗi ngày uống một bát nước tro của bùa chú đó thì có thể sinh con trai. Thái phu nhân không tin hãy cho người đi điều tra.” Nói xong mới kể lại xuất xứ của tượng thần ấy.
Thái phu nhân tức tới mức ném vỡ chiếc chén trong tay, “Lại dám dùng thứ tà vật ấy để vấy bẩn lên cốt nhục của Cận gia? Các ngươi thật to gan!”
Vu Thu Nguyệt run rẩy ngã lăn ra đất.
Lúc này Thanh Đại lại ôm mặt bật khóc nức nở.
Thái phu nhân biết nàng ta tủi thân, bèn vội vàng an ủi: “Con ngoan, thật tủi thân cho con quá, giờ đã không còn ai nghi ngờ con nữa rồi.”
Vu Thu Nguyệt thấy vậy bèn điên cuồng gào lên: “Tiện nhân, là ngươi hại ta, ngươi đừng giả vờ nữa, ngươi là kẻ xấu xa…”
Thái phu nhân không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, đột nhiên hét lớn: “Người đâu, kéo cô ta ra ngoài, ngày mai đưa về biệt trang.” Nói xong lại liếc nhìn Tưởng Nhược Nam: “Chuyện vốn hết sức đơn giản mà lại làm ra phức tạp thế này.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, không nói không rằng, một tờ bùa chú bay đến bên chân nàng. Tưởng Nhược Nam nhặt lên, nhìn kĩ, thấy bùa chú được viết bằng hai màu thủy ngân và chu sa, là kim loại nặng…
Nàng bất giác lên tiếng hỏi: “Cô uống nước bùa chú này bao lâu rồi?”
Vu Thu Nguyệt không lên tiếng, Vu phu nhân hạ giọng đáp: “Bắt đầu từ khi thai nhi được ba tháng đã uống rồi.”
Thế chẳng phải là đã uống gần bốn tháng trời ư? Tưởng Nhược Nam nhìn sắc mặt trắng bợt của Vu Thu Nguyệt, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Người hầu vào định đưa Vu Thu Nguyệt ra, lúc này, Cận Thiệu Khang lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã, chuyện còn chưa xong.”