Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:38:42
Lượt xem: 16
Tưởng Nhược Nam đáp: “Muội muội của nhà mình thì phải quan tâm hơn mới đúng.” Cũng may trước kia nàng hiểu được chút ít về tình hình của vương phủ, nếu không hôm nay Thái phu nhân hỏi, không trả lời được, lại chẳng bị trách không quan tâm tới cô em chồng này hay sao? Chỉ sợ trong lòng bà sẽ lại để ý việc này.
Làm con dâu người ta chẳng dễ chút nào…
Thái phu nhân trầm ngâm: “Hoàng gia phép tắc nghiêm ngặt, cho dù nàng ta có sinh được thứ trưởng tử cũng chẳng làm gì được. Chỉ cần Yên Nhiên sinh được đích tử thì danh chính ngôn thuận sẽ là thế tử. Có điều ngộ nhỡ nàng ta giành được việc chăm lo sổ sách cai quản vương phủ, nắm vương phủ trong tay thì chuyện sẽ rơi vào bế tắc. Vì vậy Yên Nhiên…” Bà nhìn Cận Yên Nhiên, nghiêm sắc mặt nói tiếp, “Con đừng bao giờ nhẹ đạ tin vào cô ta, không được để cô ta biết bất cứ chuyện gì của con, ngoài ra phải hết sức tìm cách lôi kéo hai trắc phi còn lại, mọi việc trong vương phủ phải giải quyết thỏa đáng, đừng để cô ta có bất kỳ cơ hội nào.”
Cận Yên Nhiên như bị những lời của mẫu thân làm cho khiếp sợ, mặt trắng bệch, “Con biết rồi, mẫu thân.”
Thái phu nhân gật đầu, nói với Tưởng Nhược Nam: “Con đưa nó ra ngoài đi dạo, ta có vài lời muốn nói với Dương ma ma.”
Dương ma ma là ma ma bồi giá của Cận Yên Nhiên, Tưởng Nhược Nam biết Thái phu nhân muốn tìm hiểu tình hình trong vương phủ qua Dương ma ma. Sợ Dương ma ma khó nói khi có mặt Yên Nhiên nên mới bảo nàng đưa Yên Nhiên đi dạo.
Tưởng Nhược Nam đưa Cận Yên Nhiên tới Thu Đường viện.
Tưởng Nhược Nam kéo nàng ta ngồi lên sập, rồi gọi Ánh Tuyết mang trà nóng vào.
Cận Yên Nhiên nhấp một ngụm trà, đặt tách trà bằng sứ màu trắng với màu hoa ngũ sắc lên trà kỷ, sau đó nói với Tưởng Nhược Nam: “Tẩu tẩu, lẽ nào đúng như những gì mẹ vừa nói, Tĩnh Nhàn trắc phi là người đáng sợ như thế sao? Hai người đều chưa gặp nàng ta, vì vậy không hiểu, từ trên xuống dưới khắp người nàng ta không tìm được điểm nào đáng để ghét…”
Tưởng Nhược Nam bình tĩnh ngắt lời Cận Yên Nhiên: “Yên Nhiên, trước kia muội có thấy Vu di nương đáng ghét không?”
Cận Yên Nhiên im bặt.
Tưởng Nhược Nam nắm tay nàng ta, khẽ nói: “Yên Nhiên, có những lời ta nói rồi muội sẽ cho rằng ta lắm chuyện, nhưng muội là muội muội mà Hầu gia thương yêu nhất, ta là tẩu tẩu của muội, cho dù muội không muốn nghe, ta cũng vẫn phải nói.”
“Trước kia muội ở nhà là đại tiểu thư, cho dù muội có nhìn nhầm ai, tin nhầm ai, cũng chẳng sao hết. Bởi vì họ và muội không có quan hệ lợi ích, nên chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới muội. Nhưng những người phụ nữ trong vương phủ, nếu muội lơ là thì sẽ có lúc muội phải chịu khổ chịu tội, thà tin là nó xấu còn hơn tin là nó tốt. Cho dù họ có tốt thật hay không, muội cũng không được gần gũi họ quá mức. Bề ngoài muội có thể xưng tỷ gọi muội với họ, thân thân mật mật, nhưng trong lòng muội quyết không được tin bất kỳ ai trong số họ. Đối với ai cũng nên có tâm lý cảnh giác đề phòng. Muội làm sao biết được họ có phải là loại người như Vu di nương hay không?”
“Còn nữa, nhất định phải giữ thật chặt trái tim của Vương gia. Trong phủ có bao nhiêu phụ nữ như vậy, khó tránh Vương gia phân tâm, muội phải để Vương gia biết rằng, muội mới là người thực sự quan tâm tới Vương gia. Ngoài những việc trong cuộc sống hàng ngày muội phải tận tâm tận lực ra, muội cũng nên bớt chút thời gian quan tâm tới Khương thái phi, lễ tiết nhất định phải vào cung thăm thái phi. Bình thường nếu có cơ hội cũng hãy vào thăm bà ấy, giúp bà ấy giải khuây, tấm lòng này của muội sớm muộn gì Ninh Vương cũng biết, người sẽ ghi nhớ ưu điểm của muội. Sau này cho dù muội sai sót, Vương gia sẽ đứng về phía muội, rộng lượng hơn với muội.”
Muốn chiếm được một vị trí trong trái tim Ninh Vương khi ngài ấy có quá nhiều phụ nữ như thế, đành phải hy sinh nhiều hơn, nhẫn nhịn nhiều hơn. Nếu đứng trên góc độ một cô gái thời hiện đại mà nói thì việc này thật ấm ức hết sức. Nhưng ở xã hội nam quyền là tối thượng này, chỉ có cách ấy mới có thể mỉm cười tới phút chót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-270.html.]
Nhưng nàng rõ ràng là biết những việc này lại không làm được. Nàng từng được hưởng nền giáo dục của thời hiện đại nên không có tư tưởng tam tòng tứ đức. Tất cả mọi hy sinh và nhẫn nhịn của nàng đều có giới hạn. Nàng không cho rằng được cười như vậy tới phút cuối cùng thì nụ cười còn có ý nghĩa, nàng có dũng khí để gánh vác mọi hậu quả. Thế nhưng Cận Yên Nhiên không giống nàng, nàng ta là người của thời đại này, nàng ta có những tư tưởng thâm căn cố đế của thời đại, con đường này mới là con đường phù hợp với nàng ta nhất.
Những lời từ tận đáy lòng như thế khiến Cận Yên Nhiên cảm động vô cùng, nàng ta nắm tay Tưởng Nhược Nam, nghẹn ngào nói: “Cũng chỉ có những người thật sự quan tâm đến muội mới nói những lời ấy. Tẩu tẩu, trước kia muội thiên vị Vu di nương, đã hiểu lầm tẩu tẩu nhiều, năm lần bảy lượt đối đầu với tẩu tẩu, tẩu không trách muội chứ?”
Tưởng Nhược Nam cười cười, dịu dàng đáp: “Yên Nhiên, còn nhớ lúc chúng ta cùng đối phó với Từ Uyển Thanh chứ? Khi ấy muội ghét ta như vậy, nhưng lúc quan trọng nhất muội vẫn đứng ra giúp ta, bởi vì sao? Vì muội biết, chúng ta là người một nhà, người một nhà thì phải tương trợ lẫn nhau.” Sau đó nàng vờ như giận dỗi nói: “Muội từng mấy lần giúp Vu di nương đối đầu với ta, ta nói không giận thì là giả, nhưng ta cũng biết, muội là người tốt. Sau này, muội làm Vương phi rồi phải chịu khó chăm sóc quan tâm tới ta nhiều hơn, coi như bù đắp.”
Cận Yên Nhiên phì cười trong nước mắt, “Tẩu tẩu nói mãi nói mãi lại không nghiêm túc rồi.”
Buổi trưa, mọi người cùng ăn cơm. Trong bữa ăn, Ninh Vương gắp cho Yên Nhiên mấy món mà nàng thích, điều này khiến Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang yên lòng hơn, Ninh Vương đúng là vẫn rất thích Cận Yên Nhiên.
Sau bữa cơm, hai người ngồi thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ. Cận Yên Nhiên nghĩ đến việc từ nay về sau không thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ nữa, lúc đi cứ cầm tay Thái phu nhân mà khóc. Thái phu nhân cười, mắng yêu: “Con gái ngốc ngếch, khóc gì chứ, tới Tết chẳng phải sẽ lại về rồi sao?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Vương đứng bên cạnh an ủi: “Đúng, khi ấy ta sẽ cùng nàng về nhà là được mà.”
Lúc đó, Cận Yên Nhiên mới đỏ mặt lau nước mắt. Hai người lên xe rồi, Cận Thiệu Khang tiễn họ về vương phủ.
Sau khi họ đi, Thái phu nhân bèn dặn Tưởng Nhược Nam: “Cho người đi mời người nhà Vu gia tới, hôm nay phải giải quyết chuyện của Vu Thu Nguyệt. Ngày nào cô ta còn chưa đi, ngày ấy ta vẫn không thể yên tâm. Ai biết được lúc nào cô ta sẽ lại nảy sinh tâm tư độc ác gì đó.”
Tưởng Nhược Nam khẽ thở dài, đích thân viết một lá thư, sai người đưa cho Vu phu nhân.
Giờ Tuất tối đó, xe ngựa của Vu phu nhân đỗ ở cửa mé của Hầu phủ. Vu phu nhân cùng mấy a hoàn được đưa đến Tùng Hương viện.
Trong thư, Tưởng Nhược Nam viết cũng rất nhẹ nhàng. Nàng mời Vu phu nhân giờ Tuất đến Hầu phủ một chuyến, có vài việc liên quan đến Vu di nương cần thương lượng với bà ta. Vu phu nhân sau khi nhận được thư của Tưởng Nhược Nam, tim đập thình thịch, không biết là chuyện gì. Những chuyện thế này lão gia không tiện ra mặt, đích nữ làm thiếp, vào đến Hầu phủ là phải cúi đầu trước người ta rồi. Muốn gọi đại ca nhà mẹ đẻ cùng đến chống lưng giúp, nhưng không biết vì sao, trước đó rất lâu, đại ca Vương Quang cứ thấy bà là tránh không gặp, đến nhà cũng chẳng tìm thấy người. Lần này cho người tới mời, Vương Quang cũng cáo bệnh không tiếp, khiến Vu phu nhân thấy lạ, trong lòng bỗng có dự cảm xấu.
Vào Tùng Hương viện, thấy Thái phu nhân ngồi ở chính giữa, Cận Thiệu Khang ngồi ở ghế đầu, bên cạnh là một người con gái dung mạo thanh tú, vẻ mặt điềm đạm. Nghĩ chắc đây là Tưởng Nhược Lan, người đã cướp hết mọi thứ của con gái mình, Vu phu nhân bất giác liếc nhìn nàng nhiều hơn, thầm lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng không đẹp bằng con gái mình, mà sao con gái mình lại thua vào tay cô ta? Đứng sau Tưởng Nhược Nam còn có một nữ tử vô cùng xinh đẹp, bộ dạng dịu dàng hiền thục, Vu phu nhân thầm nghĩ, đây chắc là ca vũ do Hoàng đế ngự ban.
Vu phu nhân bước lên phía trước hành lễ với Thái phu nhân, Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam. Thái phu nhân lúc này nhìn Vu phu nhân đã không có cảm tình, nhưng vẫn phải giữ lễ nên cũng miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi bà ta vài câu. Sau đó mời Vu phu nhân ngồi sang một bên, gọi a hoàn dâng trà.
Vu phu nhân vừa ngồi xuống bèn hỏi ngay: “Không biết Thái phu nhân cho gọi tôi tới là có việc gì?”