Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 266

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:37:11
Lượt xem: 9

Đang nói, Thái phu nhân nghe thấy kẻ hầu bẩm báo: “Phu nhân đến rồi.”

Thái phu nhân ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, nói: “Về rồi à, bệnh của Công chúa khỏi chưa?”

Tưởng Nhược Nam bước vào hành lễ với Thái phu nhân, “Công chúa đã không còn nguy kịch nữa, thái y nói nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi.”

Thái phu nhân gật đầu: “Vậy thì tốt, lần này cũng coi như con giúp Cận gia được mở mày mở mặt, thật vất vả cho con quá.”

Tưởng Nhược Nam đáp:” Con đã là người của Cận gia rồi, những chuyện này đều là bổn phận của con, không vất vả.”

Thanh Đại đứng bên cạnh dịu dàng cười, “Phu nhân thật giỏi giang, việc trong phủ quản lý đâu ra đấy, chữa bệnh còn lợi hại hơn thái y trong cung.”

Tưởng Nhược Nam nhìn nàng ta cười điềm đạm. Nàng ta thật sự tốt bụng tới mức đang xin cho Vu Thu Nguyệt ư?

Thái phu nhân nhớ tới sự giỏi giang của Tưởng Nhược Nam, lại cười cười, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới Vu Thu Nguyệt, bất giác thở dài. Bà nói với Tưởng Nhược Nam: “Chuyện của Vu Thu Nguyệt con đã biết chưa?”

“Vừa rồi con đã nghe Ánh Tuyết kể lại.”

“Hầu gia nói đợi con về mới xử lý. Chuyện này con thấy thế nào?”

Có thể đưa Vu Thu Nguyệt tới biệt trang, Tưởng Nhược Nam đương nhiên rất vui, nhưng chuyện này nếu do nàng đề xuất thì thật không ổn thỏa cho lắm, người khác nhìn vào sẽ cho rằng nàng giậu đổ bìm leo. Mặc dù nàng không thể như Thanh Đại là xin tha cho Vu Thu Nguyệt, nhưng để là người đứng ra giải quyết việc này thì nàng không muốn.

“Chuyện qua lời kể của Ánh Tuyết mơ mơ hồ hồ, con cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng con nghĩ, Vu di nương dù sao cũng là quý thiếp do Hoàng thượng ngự ban, lại là đích nữ của nhà Vu đại nhân. Đợi Hầu gia về sẽ mời người của Vu gia tới, làm rõ chuyện này trước mặt Vu di nương, cần phải khiến di nương tâm phục khẩu phục, không thể chối cãi. Như thế đối với Hoàng thượng, đối với Vu gia cũng coi như hợp tình hợp lý.”

Nghe Ánh Tuyết nói, chuyện xảy ra với Vu di nương có quan hệ gián tiếp đến Thanh Đại. Mặc dù Thanh Đại trong chuyện này nghe thì như người vô tội, sau khi xảy ra chuyện còn nói giúp Vu Thu Nguyệt. Nhưng đầu tiên là xảy ra chuyện Thanh Đại tức giận tố cáo Vu Thu Nguyệt trong rừng bị Cận Thiệu Khang nghe được, sau đó Thanh Đại lại bị thương vì cứu Thiệu Khang, tiếp theo Vu Thu Nguyệt lại chỉ trích Thanh Đại hại c.h.ế.t a hoàn của mình, giờ Vu Thu Nguyệt vì Thanh Đại mà lộ chuyện dùng tà vật.

Tất cả những chuyện này đều là ngẫu nhiên ư? Thanh Đại thật sự ngây thơ trong sáng, ngoan ngoãn như những gì nàng ta thể hiện? Chuyện này là do nàng ta vô tình phát hiện, hay nàng ta đã có kế sách từ trước? Nàng phải làm rõ việc này.

Thái phu nhân nghe Tưởng Nhược Nam nói thì gật đầu: “Nhược Lan, vẫn là con suy nghĩ thấu đáo, giờ ta giao cả cho con.”

Tưởng Nhược Nam nhận lời, sau đó cố ý nhìn Thanh Đại, thấy nàng ta vẫn giữ bộ dạng dịu dàng ôn hòa đó. Như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, nàng ta bèn ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Nhược Nam mỉm cười, chẳng phát hiện ra điều gì dị thường.

Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, sau khi hành lễ với Thái phu nhân, nàng bèn lui ra.

Về tới Thu Đường viện, vừa vào phòng đã thấy một chậu hoa hình tròn chạm trổ những bông hoa Hải đường, đặt trên bàn. Những cánh hoa trắng muốt, nhụy hoa màu vàng, đúng là loại chi lan thường thấy trong phòng Thanh Đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-266.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Hoa chi lan nở rất tươi rất đẹp, mùi hương thơm ngát tràn ngập cả căn phòng.

Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết và Liên Kiều vào, chỉ chậu hoa chi lan hỏi: “Ánh Tuyết, hoa này là ai mang vào đây?”

Ánh Tuyết nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, cúi đầu đáp: “Là Hầu gia… Tối hôm kia, Hầu gia đi thăm Thanh di nương. Khi quay về, Ninh An mang chậu hoa này vào.”

Tối hôm kia, chính là đêm đầu tiên nàng ở lại trong cung.

Tưởng Nhược Nam nhìn chậu hoa, khẽ hỏi: “Hai hôm nay, Hầu gia đều tới chỗ Thanh di nương sao?” Mặc dù biết rõ đáp án, nhưng nàng vẫn không kìm được bật hỏi thành lời.

Liên Kiều khẽ đáp: “Hai hôm nay Hầu gia đều đi thăm Thanh di nương, nhưng… lần nào Hầu gia cũng chỉ tới ngồi một khắc thôi rồi quay về. Buổi tối cũng ngủ ở đây.” Thân là a hoàn thân cận của Tưởng Nhược Nam, đương nhiên biết tâm tư của nàng.

Một khắc, tức là nửa tiếng đồng hồ. Tưởng Nhược Nam cố gắng ngăn cản mình nghĩ tới những chuyện mà họ nói, họ làm với nhau trong nửa tiếng đồng hồ ấy.

Nhưng càng cố ngăn cản bản thân, trong đầu càng hiện ra vô số những hình ảnh kỳ kỳ quái quái.

Trong lòng Tưởng Nhược Nam bỗng trào dâng cảm giác lo lắng. Nàng ngồi xuống bàn, nhìn chậu hoa chi lan, trầm giọng nói: “Mang chậu hoa này trả về Nghênh Hương viện, cứ nói là ta không thích.” Vừa vứt đi cái túi thơm, lần này thì mang cả hoa sang tặng rồi?

Liên Kiều thấy vẻ mặt tối sầm của Tưởng Nhược Nam, “vâng” một tiếng rồi quay ra gọi người. Ánh Tuyết ngăn Liên Kiều lại, bảo Liên Kiều ra ngoài trước.

Đợi Liên Kiều ra ngoài xong, Ánh Tuyết đi đến bên Tưởng Nhược Nam, hạ giọng nói: “Phu nhân, nô tỳ biết lúc này tâm trạng của phu nhân rất khó chịu, nhưng bây giờ người không nên mang trả chậu hoa này.”

Tưởng Nhược Nam hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống: “Ta biết ngươi nói vậy là có ý gì. Chậu hoa này là do Hầu gia mang về, ta vừa về đã mang trả hoặc tìm cách xử lý nó, điều đó cho thấy ta nhỏ nhen, đến chậu hoa của người ta mà cũng không chấp nhận được.” Vừa rồi nàng thật sự quá sơ suất.

“Phu nhân, nô tỳ nói những lời này có thể vượt quá thân phận của mình, nhưng phu nhân từ xưa tới nay không coi nô tỳ là người ngoài, luôn tin tưởng nô tỳ. Vì vậy những gì nô tỳ nói, dù khiến phu nhân không vui, nô tỳ vẫn phải nói ra.”

Tưởng Nhược Nam thở dài, “Ánh Tuyết, ngươi muốn nói gì thì nói đi, ta sẽ không trách ngươi đâu.”

Ánh Tuyết khẽ khàng: “Phu nhân, Hầu gia đối với người một lòng một dạ, nhưng phu nhân vừa về đã làm như thế… đương nhiên Hầu gia cũng sẽ hiểu cho người, nhưng trong lòng Hầu gia khó tránh khỏi có suy nghĩ rằng người hẹp hòi. Hơn nữa nếu để chuyện này truyền tới tai Thái phu nhân, càng khiến Thái phu nhân cho rằng người ghen tuông vô độ. Nếu Thái phu nhân nói gì đó về người trước mặt Hầu gia, trong lòng Hầu gia sẽ nghĩ gì? Vì vậy nô tỳ cho rằng, nếu phu nhân thật sự không muốn nhìn thấy chậu hoa này thì hãy chuyển nó ra vườn là xong. Phu nhân, hoa không quan trọng, không cần phải đề phòng, cần đề phòng là người cơ.”

Tưởng Nhược Nam bất lực cười cười, người phải đề phòng, hoa cũng phải đề phòng, đương nhiên chuyện không có căn cứ này Tưởng Nhược Nam không tiện nói ra. Nàng đang nghĩ, Thanh Đại cũng trồng hoa trong vườn, nàng bỏ chậu hoa này ra ngoài vườn chắc không sao đâu.

Nếu hoa thật sự có vấn đề, nàng ta không thể hại ngay chính bản thân mình được. Ở thời đại này, con cái đối với phụ nữ mà nói là chuyện đại sự hàng đầu, không có người phụ nữ nào dám mang chuyện này ra để mạo hiểm.

 

Loading...