Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 262

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:36:31
Lượt xem: 9

Không còn cách nào, Tưởng Nhược Nam đành phải đi theo thái giám.

Thái giám tay cầm đèn lồng, đưa nàng đi về phía trước, Tưởng Nhược Nam nhận ra mình đang đi đến Ngự hoa viên.

Không lâu sau, thái giám bèn đưa Tưởng Nhược Nam đến trước một tiểu đình, bốn mặt của tiểu đình này đều có cửa sổ, cửa lớn rèm buông hờ, bên trong có ánh sáng yếu ớt hắt ra.

“Phu nhân, Hoàng thượng đang ở trong đình, mời phu nhân vào, bên ngoài gió to sẽ nhiễm lạnh.”

Thái giám nói xong câu đó, hành lễ rồi quay người bỏ đi.

Tưởng Nhược Nam nhìn tiểu đình, không gian khép kín thế này, nàng sao dám vào?

Đêm mùa đông không khí vô cùng lạnh, Tưởng Nhược Nam mặc dù tay cầm lò sưởi nhỏ, khoác áo choàng, nhưng đứng ở ngoài này một lúc vẫn lạnh tới mức không kìm được mà khẽ run lên. Cho dù là thế, Tưởng Nhược Nam cũng không muốn vào trong không gian chỉ có mình nàng với Cảnh Tuyên Đế.

“Nếu đã đến rồi thì sao còn không vào? Bên ngoài gió lớn, đừng để bệnh của Công chúa còn chưa khỏi, nàng cũng lại đổ bệnh theo. Mà như thế thì ta thật ngại, không dám để nàng rời cung, dù gì cũng phải đợi nàng khỏi bệnh mới được.”

Giọng nói trầm ấm của Cảnh Tuyên Đế vọng ra từ trong đình tử. Trong màn đêm tĩnh mịch thế này, giọng nói ấy có sức mạnh khiến người ta phải rung động.

“Có chuyện gì xin người hãy nói, nói xong, để thần phụ sớm quay về là được.” Tưởng Nhược Nam tức giận đáp.

Cửa “kẹt” một tiếng mở ra, thân hình cao lớn của Cảnh Tuyên Đế xuất hiện ở cửa đình. Ánh nến khiến những sợi chỉ vàng thêu trên long bào của hắn lấp lánh, khuôn mặt hắn vì đứng quay lưng lại với ánh đèn nên nàng không nhìn rõ biểu hiện trên đó.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, “Nàng sợ gì? Ở bãi săn ta còn chẳng làm gì nàng, trong cung ta có thể làm gì chứ?” Giọng hắn rất không vui.

Tưởng Nhược Nam không dám tin hắn, “Có gì xin Hoàng thượng hãy cứ thế này mà nói.”

Cảnh Tuyên Đế trầm mặc, khí lạnh toát ra từ cơ thể hắn. Tưởng Nhược Nam chỉ cảm thấy sống lưng mình đông cứng vì sợ, bất giác lùi về phía sau một bước.

Đúng lúc này, Cảnh Tuyên Đế lại tiến về phía trước, bước những bước rộng tới bên nàng, cầm cổ tay nàng, nhanh nhẹn kéo nàng vào trong đình rồi tiện tay đóng cửa, quay người một cái đã ép nàng vào cửa, hai tay chống lên, khiến nàng bị kẹt ở giữa. Cơ thể hắn lừng lững ép sát cơ thể nàng.

Một loạt các động tác ấy dường như chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi nàng phản ứng lại được, mặt hắn đã kề ngay trước mặt.

Mùi Long Diên hương quen thuộc lại bao vây lấy nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-262.html.]

Khuôn mặt hắn ẩn hiện trong bóng tối, khiến các đường nét càng sâu càng rõ. Đôi mắt hắn đen như màn đêm, lặng lẽ quan sát nàng. Ánh mắt đó không có ý trêu đùa, không có dục vọng, chỉ có tình cảm đong đầy và sự nặng nề vô bờ bến.

Tưởng Nhược Nam vốn định mắng chửi nhưng cũng phải ngẩn ra.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của hắn.

“Nhược Lan, ta rất nhớ nàng.”

Tưởng Nhược Nam hít một hơi thật sâu, nhìn hắn, nói rõ ràng từng từ từng chữ một: “Nhưng thần phụ chưa bao giờ nhớ Hoàng thượng.” Có những việc, quyết không được để đối phương hy vọng.

Ánh mắt Cảnh Tuyên Đế tối lại, lạnh lùng cười hai tiếng, “Tưởng Nhược Lan, nàng dám hỗn xược như thế, chẳng qua vì nghĩ ta thích nàng mà thôi.” Nói xong, hắn bèn thả nàng ra.

Nhưng Tưởng Nhược Nam lại bị câu nói đó của hắn làm cho chấn động. Thật vậy ư? Nàng dám phản kháng hắn hết lần này tới lần khác là vì nàng sớm đã biết hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảnh Tuyên Đế quay người, đi tới đứng trước một chiếc đèn lồng được làm bằng gỗ lê màu đen khắc hoa văn hình bướm. Bóng dáng cao lớn của hắn dường như che hết tất cả ánh sáng của ngọn đèn.

“Gần đây sống có ổn không?” Ngón tay hắn vô tình lướt trên những hoa văn được chạm khắc ở thân đèn.

Tưởng Nhược Nam cố gắng nhịn cười, quả nhiên có rất nhiều người quan tâm tới cuộc sống của nàng.

“Hoàng thượng muốn nghe thần phụ nói sống tốt hay không tốt đây?” Giọng nói của Tưởng Nhược Nam bất giác đầy trào phúng.

Hắn cố ý tặng cho phu quân của nàng một người con gái, lại còn dám hỏi nàng sống có tốt không? Giả tạo.

Cảnh Tuyên Đế quay người, tay đặt lên chiếc đèn, những sợi chỉ vàng trên long bào sáng lấp lánh, con rồng nhe nanh múa vuốt thêu trên áo như sống dậy, khiến hắn càng thêm uy phong.

Khóe miệng hắn cong lên cười: “Ta thật sự mong thời gian này nàng sống thật khổ sở.”

Tưởng Nhược Nam sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

“Nhưng…” Hắn cụp mắt, ánh đèn chiếu sáng một nửa khuôn mặt, khiến ngũ quan của hắn càng thêm rõ ràng, “Ta lại rất không muốn thấy bộ dạng đau lòng của nàng, thật sự rất mâu thuẫn.”

Tưởng Nhược Nam nhướn mày, “Hoàng thượng không cần phải lo, người sẽ không nhìn thấy bộ dạng đau lòng của thần phụ đâu.”

“Vậy sao?” Cảnh Tuyên Đế cười nhạt, rồi lập tức vờ như vô tình nói: “Nàng đoán xem trong hai ngày này giữa An Viễn Hầu và nàng Việt nữ đó xảy ra chuyện gì? Không có nàng bên cạnh, hắn liệu có chống đỡ nổi sự quyến rũ của cô gái đó không? Trong thiên hạ này không có người đàn ông nào từ chối được một người con gái vừa có sắc lại vừa phong tình như thế.”

Loading...