Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 258

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:34:38
Lượt xem: 12

Tưởng Nhược Nam thấy lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Công chúa Trường Lạc đang thấy rất vui vì không phải châm cứu, nàng nhìn Tưởng Nhược Nam khẽ nói: “Phu nhân hãy giúp bổn Công chúa chữa bệnh đi. Phụ hoàng nói khi nào ta khỏi bệnh, sẽ ban cho ta tới tắm ở suối nước nóng. Nếu phu nhân chữa khỏi bệnh cho bổn Công chúa, bổn Công chúa sẽ tặng cho phu nhân viên minh châu mà ta thích nhất.”

Chỉ mới nói hai câu mà Trường Lạc Công chúa đã thở hồng hộc. Cung nữ đứng bên vội vàng bước lên dùng khăn tay lau mồ hôi cho Công chúa, rồi lại vắt một chiếc khăn lạnh chườm lên trán cho nàng.

Trường Lạc Công chúa mệt tới mức bắt đầu mê man ngủ mất.

Hoàng hậu thấy sắc mặt hết sức trịnh trọng của Tưởng Nhược Nam, thì hỏi nàng với giọng đầy kỳ vọng: “Nhược Lan, ngươi có thể chữa được bệnh cho Trường Lạc không?”

Tưởng Nhược Nam đâu dám chắc chắn, nhưng thấy sự tiều tụy của Hoàng hậu, đủ hiểu tâm trạng của người lúc này, bèn an ủi: “Hoàng hậu xin hãy yên tâm, Nhược Lan nhất định sẽ tận tâm tận lực, Nhược Lan phải hỏi qua thái y chuyện này.”

Tưởng Nhược Nam an ủi Hoàng hậu xong, quay người đi, thấy ngoài cha con Lưu viện sử còn có hai vị thái y đứng hầu bên cạnh. Tưởng Nhược Nam nhìn Lưu Tử Căng một cái, khẽ gật đầu, coi như thay lời chào, sau đó đi đến bên cạnh Lưu viện sử.

“Viện sử đại nhân, theo ngài thì, Trường Lạc Công chúa mắc bệnh gì?”

Lưu viện sử sắc mặt nghiêm trọng, khẽ đáp: “Công chúa sốt cao, không ra mồ hôi, ho nhiều, đờm trắng mà loãng, ra nhiều nước bọt; miệng không khô; lưỡi bị tưa có màu trắng bệch, trắng đục; lưỡi bợt màu hồng nhạt; mạch phù căng; ở phong quan[4] vân tay màu bầm. Đây chính là bệnh phong hàn tắc phổi. Bệnh tình của Công chúa mới đầu không nghiêm trọng lắm, chỉ cần uống thuốc một thời gian, kết hợp với vài lần châm cứu là sẽ khỏi. Chỉ hiềm nỗi Công chúa không chịu uống thuốc, cũng không chịu châm cứu nên cứ chần chừ thế này hai ngày rồi, sốt cao liên tục không hạ, bệnh tình mới ngày càng nghiêm trọng…” Nói đến đây, Lưu viện sử chẳng biết phải nói thêm gì nữa.

[4] Phong quan: là vân ngang nằm giữa đốt thứ nhất và đốt thứ hai của ngón cái trong lòng bàn tay.

Thái y không phải là thần thánh, bệnh nhân không chịu phối hợp, họ còn cách nào chứ? Nếu là bách tính bình thường thì còn có thể cưỡng chế, nhưng vấn đề đây là lá ngọc cành vàng, Hoàng thượng không hạ lệnh, sao họ dám?

Tưởng Nhược Nam đột nhiên hiểu ra, nhất định là do Hoàng thượng và Hoàng hậu thương xót con gái, không chịu được khi thấy con gái bị đau đớn nên mới ép các thái y tìm cách khác, khiến họ lỡ mất thời kỳ thích hợp nhất để trị bệnh.

Lưu Tử Căng đứng bên cạnh bổ sung thêm, “Hai hôm nay bọn ta thường xuyên dùng nước lạnh để giúp Công chúa hạ nhiệt, lại sai các cung nữ dùng rượu mạnh lau mấy đại huyệt đạo cho Công chúa, nhưng nhiệt độ cứ lên lên xuống xuống, xuống được một lúc lại lên. Thấy thời gian ngủ mê man của Công chúa ngày càng dài, phu nhân, tình hình này của Công chúa, vẫn phải uống thuốc và châm cứu. Nếu còn chần chừ… chỉ e…” Lưu Tử Căng mặc dù không nói tiếp, nhưng ý nghĩa thì rất rõ ràng.

Không cần Lưu Tử Căng nói, Tưởng Nhược Nam cũng biết, bệnh tình của Công chúa không thể chỉ dùng phương thức thực liệu mà mong chữa khỏi, cần phải dùng thuốc và châm cứu mới được, hơn nữa còn phải nhanh chóng dùng thuốc.

Tưởng Nhược Nam đi đến bên cạnh Hoàng hậu, nói kết luận của mình cho Hoàng hậu nghe. Hoàng hậu nhìn Công chúa đang ngủ mê man trên giường một cái, khó khăn nói: “Nhưng Trường Lạc không thích uống thuốc, cho dù ép nó uống, nó cũng sẽ nôn ra. Châm cứu càng không phải nói, đã từng thử châm khi nó ngủ, nhưng nó lập tức bị sự đau đớn đánh thức, không ngừng giãy dụa, thái y suýt nữa châm nhầm huyệt đạo nên mới không châm cứu cho nó nữa.”

Tưởng Nhược Nam nghe những lời này, thì chợt nhớ tới câu nói “mẹ hiền thì con hư”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-258.html.]

“Nhưng thưa Hoàng hậu, người thương xót Công chúa, không muốn Công chúa chịu khổ thì sẽ càng khiến Công chúa phải chịu nhiều đau khổ mà thôi. Hiện giờ bệnh tình của Công chúa không thể dùng thực liệu để chữa trị, không uống thuốc châm cứu thì không được, mà còn phải nhanh chóng thực hiện nữa.”

Hoàng hậu thất kinh, vô thức cầm lấy cổ tay nàng: “Có… nghiêm trọng như vậy không?”

Tưởng Nhược Nam nhìn Hoàng hậu, nói từng chữ rõ ràng: “Hoàng hậu, nói thật với người rằng, không thể chần chừ được nữa.”

Những lời này, thái y có thể không dám nói, chỉ nhìn bệnh tình Công chúa ngày một thêm nghiêm trọng mà lo lắng. Nhưng Tưởng Nhược Nam chẳng đắn đo được nhiều như vậy, nàng phải nói thẳng vào vấn đề cho Hoàng hậu và Hoàng thượng biết.

Sắc mặt Hoàng hậu trắng bợt, giật lùi về phía sau hai bước, người không ngờ bệnh tình của con gái lại nghiêm trọng như vậy, còn Cảnh Tuyên Đế thì trút giận lên các thái y: “Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, bệnh tình của Công chúa nghiêm trọng như thế, tại sao không nói cho trẫm biết sớm. Nói cho các ngươi hay, nếu Công chúa có mệnh hệ gì, trẫm sẽ chôn các ngươi theo bồi táng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thái y nhất loạt quỳ xuống dập đầu, lòng đầy oan ức. Thực ra họ đã sớm nói từ lâu, chỉ là bọn họ dùng từ ngữ thận trọng chứ không nói thẳng ra như Tưởng Nhược Nam. Mà giờ dù có nói gì, cũng đều là bọn họ sai cả.

“Hoàng thượng, xin hãy nghe một lời này của thần phụ.” Tưởng Nhược Nam ngắt lời Cảnh Tuyên Đế.

Đám thái y bị Hoàng thượng mắng cho run lẩy bẩy, lúc này thấy Tưởng Nhược Nam chịu đứng ra nói đỡ thì đều thở phào, chỉ có Lưu Tử Căng là âm thầm lo lắng cho nàng. Giờ Hoàng thượng đang trong cơn tức giận, nếu nàng nhận hết trách nhiệm về mình, ngộ nhỡ tình hình của Công chúa xấu đi…

Y ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy nàng bước tới trước mặt Hoàng đế, cúi đầu, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, giờ không phải lúc nổi giận, bệnh tình của Công chúa không thể kéo dài hơn được nữa, việc châm cứu dùng thuốc phải thực hiện ngay. Mời Hoàng thượng, Hoàng hậu di giá ra ngoài cung, bất luận nghe thấy động tĩnh gì cũng không được vào.”

Nàng chỉ cần nói một câu rằng, chuyện này nàng bất lực là có thể hoàn toàn thoát thân, tạm thời bảo toàn tính mạng. Cho dù có kết cục thế nào cũng chẳng liên quan tới nàng.

Nhưng chỉ cần nàng bỏ đi, Hoàng thượng Hoàng hậu không chịu được khi thấy ái nữ phải chịu đau đớn, các thái y chưa có lệnh của Hoàng thượng sẽ không dám làm gì. Mà kéo dài thêm hai ngày nữa thì bệnh của Công chúa đến thần tiên cũng chẳng cứu được.

Trẻ con sợ đau là chuyện thường tình, trẻ con thời hiện đại còn sợ tiêm nữa. Nhưng không thể vì thế mà mặc cho đứa trẻ sợ hãi để nguy hại tới tính mệnh của chúng. Đây là cháu nội của Thái hậu, vì Thái hậu, nàng phải cố gắng hết sức.

Câu này nếu đổi lại là người khác nói, Cảnh Tuyên Đế sẽ nhấc chân đá bay ngay, thế nào là dù nghe thấy bất cứ động tĩnh gì cũng không được vào? Đang ra lệnh cho hắn chắc?

Nhưng người này là Tưởng Nhược Lan, Cảnh Tuyên Đế dù có tức giận tới đâu cũng không thể phát tác. Ngực hắn phập phồng lên xuống, hai mắt trừng trừng nhìn nàng.

Hoàng hậu nghe vậy thì cũng có chút không vui: “Nhược Lan, ngươi định làm gì Công chúa?”

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, nói rành rọt từng từ: “Thân thể Công chúa đáng giá ngàn vàng, thần phụ không dám làm gì cả. Thần phụ chỉ muốn Công chúa uống thuốc và châm cứu, nhanh chóng trị khỏi bệnh cho Công chúa. Châm cứu mặc dù hơi đau, nhưng không phải là không thể chịu đựng được. Đứa trẻ nào bị ốm mà không phải uống thuốc, không phải châm cứu? Công chúa có phản ứng mạnh mẽ như thế, xin thứ lỗi cho thần phụ nói thẳng, chính là vì Hoàng hậu và Hoàng thượng đứng sau dung túng. Lát nữa khi thần phụ khuyên Công chúa uống thuốc và châm cứu, Công chúa nhất định sẽ gào khóc, nhưng chỉ cần Hoàng thượng và Hoàng hậu không xuất hiện, Công chúa sẽ không có cách nào, thần phụ và các thái y sẽ tận tâm cứu chữa cho Công chúa. Mong Hoàng thượng và Hoàng hậu hết lòng ủng hộ chúng thần.”

Hoàng thượng trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, “Hầu phu nhân, gan ngươi cũng thật lớn đấy.”

Loading...