Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-11-24 21:34:20
Lượt xem: 17

Thanh Đại rất tức giận, ta không gây sự với ngươi mà ngươi lại cứ nhằm vào ta, ngươi cứ chọc ta hết lần này tới lần khác phải không? Ngươi tưởng tất cả mọi phụ nữ trên đời này ai cũng tử tế như Tưởng Nhược Lan chắc, hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn ngươi? Ngươi tự tìm tới chỗ chết, đừng trách ta.

Ba ngày sau, là ngày Cận Yên Nhiên xuất giá. Sáng sớm nay, Tưởng Nhược Nam nhận thấy mình lại đến tháng.

Nhìn vết m.á.u trên giường, trong lòng Tưởng Nhược Nam hơi thất vọng. Kể ra thì hơn hai tháng nay, Cận Thiệu Khang đã rất nỗ lực, bản thân nàng cũng khỏe mạnh mà tại sao vẫn không có thai? Vu Thu Nguyệt chỉ trong một thời gian ngắn đã mang thai, nghĩ tới điều đó Tưởng Nhược Nam lại thấy giận.

Hôm nay muội muội xuất giá nên Cận Thiệu Khang được nghỉ phép, khi ngồi dậy hắn cũng phát hiện ra vết máu, sự thất vọng của hắn còn nhiều hơn Tưởng Nhược Nam. Nhớ lại cái hẹn nửa năm với mẫu thân, áp lực chỉ tăng mà không giảm.

Chỉ còn bốn tháng nữa…

Nhìn sắc mặt thất thần của Tưởng Nhược Nam, hắn bèn ngồi xuống cạnh nàng, ôm nàng rồi khẽ an ủi: “Không sao, còn nhiều thời gian mà, cả hai chúng ta đều khỏe mạnh, nhất định sẽ có con.”

Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng nàng lập tức nghĩ, nói thế cũng không sai, nhưng ở thời đại này họ rất coi trọng việc con trai nối dõi tông đường. Nếu một năm liền mà họ không có con, Thái phu nhân không cổ vũ hắn vào phòng Thanh Đại mới lạ, đến khi ấy Cận Thiệu Khang làm sao có thể phản đối Thái phu nhân?

Theo lý, cơ thể của Tưởng Nhược Lan là cơ thể của một cô gái mười bảy mười tám tuổi, lẽ ra phải rất dễ dàng mang thai mới phải, bình thường nàng cũng chịu khó bồi bổ, sao lại thế này?

Đương nhiên, trong đầu nàng lập tức có suy nghĩ, nhưng rồi lại gạt phắt đi.

Cận Thiệu Khang y phục chỉnh tề, đứng bên cạnh nhìn Tưởng Nhược Nam, thấy nàng hôm nay mặc một chiếc áo màu bạc thêu chỉ vàng, phía dưới là chiếc váy dài màu trắng, tóc vấn gọn gàng, trên đầu cài trâm vàng. Đột nhiên nàng quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười, những hạt châu trên chiếc trâm vàng đung đưa, phản chiếu đôi mắt đen như hắc ngọc của nàng, khiến hắn nhìn ngất ngây.

Nàng xinh đẹp tươi tắn như nắng tháng Ba thế kia, khiến người ta thấy lòng thật ấm áp.

Cận Thiệu Khang đi tới, chọn một chiếc vòng trong hộp đựng đồ trang sức sơn đen trên bàn, khẽ ướm vào cổ nàng. Hai người nhìn vào gương đồng, trong gương là khuôn mặt kiều diễm của nàng, cùng đôi mắt tràn ngập tình cảm của hắn. Trong gương họ đang nhìn nhau, lặng lẽ cười.

Sau đó, cả ngày hôm ấy trong ấn tượng của Tưởng Nhược Nam chỉ có một chữ: Loạn.

Khắp phòng toàn các phu nhân quần là áo lượt, châu ngọc khắp người, bên ngoài là tiếng pháo giòn giã kinh thiên động địa và những tiếng í ới hỗn tạp, lại thêm vô số a hoàn bổ dịch đi đi lại lại làm việc. Tưởng Nhược Nam rất phục bản thân, từ đầu tới cuối không gọi nhầm tên họ của bất kỳ vị phu nhân nào, hơn nữa trên mặt còn luôn nở nụ cười…

Đến tối, bên tai Tưởng Nhược Nam dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười nói và tiếng pháo lúc ban ngày.

“Mệt rồi phải không?” Cận Thiệu Khang nhìn sắc mặt mệt mỏi của nàng mà xót xa, hắn biết hôm nay nàng không khỏe.

“Cũng ổn, chỉ là vai mỏi lưng đau thôi.” Tưởng Nhược Nam đ.ấ.m đấm lưng.

Cận Thiệu Khang nghe vậy, bèn đỡ nàng tới ngồi bên giường, rồi lại giúp nàng cởi giày. Tưởng Nhược Nam co chân lại, đỏ mặt, “Thiếp tự làm được rồi.” Nói thật, nhìn hắn khom lưng cởi giày cho mình nàng thấy không quen.

Cận Thiệu Khang làm như không nghe thấy lời nàng, giữ c.h.ặ.t c.h.â.n nàng, cố chấp giúp nàng cởi giày, lại ấn nàng nằm xuống.Tưởng Nhược Nam sờ sờ trán, cười hỏi: “Chàng làm gì thế?”

Cận Thiệu Khang để nàng nằm sấp, sau đó khe khẽ đ.ấ.m lưng cho nàng, từng chút từng chút một, hắn đ.ấ.m khá mạnh, đủ biết bình thường hắn chưa từng làm việc này.

“Nhược Lan, thời gian này nàng bận hết việc này tới việc kia, thật vất vả cho nàng quá.” Giọng nói vô cùng dịu dàng.

Tưởng Nhược Nam nằm sấp trên giường, không dám cử động, nhưng trái tim mềm như muốn nhũn ra.

E là hắn cũng chưa từng làm việc này cho Thái phu nhân…

“Thiệu Khang, nếu có thể được sống với chàng như thế này mãi, thiếp thấy dù phải làm gì cũng đáng.” Tưởng Nhược Nam khẽ nói.

Cận Thiệu Khang cúi đầu, khẽ thơm lên má nàng một cái.

Ngày hôm sau, Cận Thiệu Khang đến phủ nha như thường lệ, Tưởng Nhược Nam đến thỉnh an Thái phu nhân, rồi quay về viện tử xử lý việc trong phủ. Chẳng bao lâu, thì Hoàng công công đến mời Tưởng Nhược Nam vào cung.

Thì ra người con gái mới sáu tuổi của Hoàng đế là Trường Lạc Công chúa sốt cao mãi không hạ, lại không chịu uống thuốc, không chịu châm cứu, cả đám ngự y không biết phải làm sao. Hoàng hậu Hoàng thượng càng chẳng có cách nào, lúc này họ bèn nghĩ đến Tưởng Nhược Nam, cho người tới mời nàng vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-257.html.]

Tưởng Nhược Nam thấy một đứa trẻ nhỏ bị ốm nên cũng không dám lừng chừng, bèn bẩm lại với Thái phu nhân, sau đó thu dọn vài thứ, theo Hoàng công công vào cung.

Trường Lạc Công chúa là do Hoàng hậu sinh thành, lanh lợi thông minh, vẫn luôn được Hoàng thượng yêu thương.

Tưởng Nhược Nam đến Trường Xuân cung nơi Trường Lạc Công chúa ở, vừa vào đã nghe tiếng hét của Cảnh Tuyên Đế: “Các ngươi đúng là một lũ vô dụng, hưởng bao nhiêu bổng lộc của triều đình, sao chữa mãi mà Công chúa vẫn không hạ sốt?”

Sau đó là tiếng run rẩy của các thái y: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bớt giận, bớt giận, nếu các ngươi giúp Công chúa hạ sốt, thì bớt giận cũng đồng nghĩa với vô tội.” Giọng nói của hắn nghe như muốn bục cả trần nhà.

Tưởng Nhược Nam rụt cổ, cúi đầu, bước vào.

“Thần phụ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu.”

Hoàng hậu thấy nàng thì vội ra đón. Lúc này, sắc mặt Hoàng hậu tiều tụy, tóc tai rối bời, đã không còn sự uy nghi như hàng ngày nữa. Hoàng hậu bước tới trước mặt nàng, đỡ nàng dậy, hai tay nắm chặt cổ tay nàng, giọng nói nghẹn ngào: “Nhược Lan, giờ bổn cung chỉ còn biết trông cậy vào ngươi thôi, Trường Lạc không chịu uống thuốc, cũng không chịu châm cứu, sốt cao đã hai ngày nay, mãi không giảm, thế này là thế nào?” Ngộ nhỡ sốt cao thành kẻ ngốc thì biết phải làm sao?

Tưởng Nhược Nam khẽ tiếng an ủi, “Nương nương, người đừng lo lắng, để thần phụ xem xem đã.”

Hoàng hậu lúc này mới chịu buông tay nàng, cùng nàng đi đến trước giường của Trường Lạc.

Cảnh Tuyên Đế đang mặc long bào màu vàng, ngồi bên giường, cầm tay Trường Lạc Công chúa, so với tiếng hét chói tai vừa rồi thì khi nói chuyện với Công chúa giọng hắn lại dịu dàng như nước.

Trường Lạc Công chúa đang nằm nghiêng trên giường, dung mạo giống Cảnh Tuyên Đế tới sáu phần, đôi mắt to, cái mũi cao, nhưng lúc này đôi mắt Công chúa thất thần, mắt hõm sâu, sắc mặt đỏ vì sốt cao, hai tay cầm c.h.ặ.t t.a.y Cảnh Tuyên Đế, nhìn hắn, yếu ớt nói: “Phụ hoàng, nhi thần không châm cứu, châm cứu rất đau.”

Cảnh Tuyên Đế nhìn con, trong đôi mắt đào hoa của hắn ngập tràn sự thương yêu: “Trường Lạc, không châm cứu sẽ không khỏi bệnh được, không khỏi bệnh thì sau này làm sao phụ hoàng có thể đưa con đi câu cá, đi thả diều đây?” Giọng nói hắn dịu dàng như một cơn gió nhẹ.

“Nhi thần muốn đi câu cá, thả diều với phụ hoàng, nhưng nhi thần không muốn châm cứu. Cái kim của thái y rất dài, châm vào người Trường Lạc đau lắm, Trường Lạc sợ.”

Hoàng hậu đứng bên nghe vậy thì rơi nước mắt.

“Phụ hoàng đã mời một vị phu nhân đến, phu nhân không cần châm cứu sẽ chữa được bệnh cho con.”

Tưởng Nhược Nam nghe vậy, đứng bên thầm lẩm bẩm, ta có nói thế bao giờ đâu…

Nhưng ngay lập tức nàng đến bên cạnh Cảnh Tuyên Đế, nhìn Trường Lạc Công chúa nói: “Công chúa, để thần phụ bắt mạch cho Công chúa được không?”

Trường Lạc Công chúa từ từ nhìn về phía nàng, mỉm cười, mệt mỏi nói: “Ngươi sẽ không châm cứu thật chứ?”

Tưởng Nhược Nam giơ tay lên: “Thần phụ hứa.” Bảo nàng châm cứu nàng cũng không biết.

Trường Lạc Công chúa bị bộ dạng này của nàng làm cho buồn cười, bèn buông tay Cảnh Tuyên Đế, vẫy vẫy nàng: “Được, bổn Công chúa ân chuẩn cho ngươi khám bệnh. Nếu chữa được bệnh cho bổn Công chúa, bổn Công chúa sẽ nói phụ hoàng thưởng hậu cho ngươi.”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm túc của Trường Lạc Công chúa, Tưởng Nhược Nam thầm cười trong lòng, đúng là con gái của kẻ nào đó, đến cách ăn nói cũng giống hệt nhau.

Tưởng Nhược Nam liếc mắt nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt thâm sâu khó dò. Tưởng Nhược Nam vội ngoảnh đầu đi, khóe mắt liếc thấy Cảnh Tuyên Đế đứng dậy, đi tới phía sau nàng.

Tưởng Nhược Nam thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn còn chưa tới mức hoàn toàn mất kiểm soát… Phải thôi, hắn còn rõ hơn nàng nhiều về tính nghiêm trọng của sự việc mà.

Tưởng Nhược Nam quay người, cúi xuống, giơ tay sờ sờ vào trán Công chúa, khi chạm vào cảm giác tay nàng như nóng rực lên, ít nhất cũng phải sốt hơn 39 độ. Trẻ con ở cô nhi viện đông, đứa lớn trông đứa bé, từ năm mười hai tuổi Tưởng Nhược Nam đã phải trông những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn khi chúng ốm, vì vậy nàng cũng có một chút ít kinh nghiệm. Sau này học các liệu pháp dưỡng sinh, nàng bèn học những kiến thức có liên quan tới việc trị bệnh cho trẻ con, đôi khi hữu ích hơn nhiều so với việc uống hay tiêm.

Công chúa ngoài bị sốt, thì còn có ho khan, thở nông và nhanh, cánh mũi, xung quanh miệng và móng tay hơi thâm tím. Tưởng Nhược Nam quan sát mãi, bỗng thấy có chút kinh ngạc, sao càng nhìn càng thấy giống như Công chúa bị viêm phổi vậy?

Ở cái thời chưa có thuốc kháng sinh này, mắc bệnh viêm phổi chẳng phải đã bước một chân vào cửa tử rồi hay sao? Chân còn lại đành phải chờ vào bàn tay sắp xếp của ông trời mà thôi.

Loading...