Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:21:16
Lượt xem: 1
Thanh Đại với biệt danh “Yêu Hồ”, là một gián khách có biểu hiện vô cùng xuất sắc. Mấy năm nay nàng ta đều trà trộn vào trong giới quyền quý của nước khác, dùng mọi loại thân phận nhằm có được rất nhiều tin tức tình báo đáng giá. Hành động nhanh gọn sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào nên được xưng danh Đại Lương đệ nhất gián khách.
Vì vậy khi Hoàng đế yêu cầu Trương công công chọn cho hắn một nữ tử thủ đoạn cao siêu để giúp hắn làm việc, chỉ được phép thành công mà không được thất bại, Trương công công chẳng hề do dự mà tiến cử Thanh Đại vừa hoàn thành nhiệm vụ ở Liệt quốc trở về.
Chẳng thể trách Tưởng Nhược Nam hoàn toàn không thể phát hiện được Thanh Đại, có nằm mơ nàng cũng không thể ngờ Hoàng đế lại sai gián điệp xuất sắc nhất Đại Lương tới đối phó với nàng.
Nhưng đối với Thanh Đại mà nói, khi vừa nhận nhiệm vụ này, trong lòng rất không vui, sao lại điều nàng đi dụ dỗ một người đàn ông? Làm vậy chẳng phải “dùng d.a.o mổ trâu để g.i.ế.c gà” hay sao? Nhưng nguyên tắc đầu tiên của gián khách chính là trung thành tuyệt đối, chỉ có nghĩa vụ nghe lệnh mà không có quyền được nói “không”. Cho dù phía trước là biển đao biển lửa, chỉ cần cấp trên hạ lệnh thì họ cũng không hề do dự mà nhảy vào. Nếu không, hậu quả về sau chính họ cũng không thể gánh chịu nổi.
Thanh Đại là một cô gái có dung mạo xinh đẹp, vì muốn có được những tin tức tình báo, chuyện gì mà chưa từng làm? Hơn nữa trước kia, vì nhiệm vụ nàng ta cũng đã từng làm kỹ nữ ở lầu xanh, lại thêm tư chất thông minh nên đối với đủ loại đàn ông, nàng ta đều rất hiểu.
Với những người đàn ông háo sắc thì nàng ta sẽ biến thành một người phụ nữ phóng đãng, khiến đám đàn ông ấy chỉ hận không thể gục ngay trên người nàng ta. Còn đối với những văn nhân mặc khách, nàng ta bèn biến thành một tài nữ tinh khiết, mỗi hành động mỗi lời nói đều mang tình thơ ý họa. Đối với các võ tướng cứng rắn, nàng ta bèn biến thành người hào sảng, tư thế hiên ngang, cao ngạo khó thuần phục, khiến người ta nảy sinh ham muốn chinh phục mãnh liệt. Chính vào lúc đối phương đã say mê nàng ta không dứt ra được, thì đấy cũng là thời cơ tốt nhất để nàng ta ra tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho tới nay, chưa có người đàn ông nào mà Thanh Đại chưa chinh phục được.
Thanh Đại dịch người đứng sang bên cạnh Trương công công, khẽ cúi đầu, bắt đầu dùng một thứ giọng rất bình tĩnh để báo cáo công việc trong suốt hai tháng nay của mình.
“Công công, Thanh Đại sớm đã điều tra được tính cách thói quen của An Viễn Hầu. Người này trên chiến trường thì dũng cảm gan dạ, nhưng đối với người nhà và thê tử lại vô cùng yêu thương bảo vệ, thuộc loại người ngoài cứng trong mềm. Năm nay hắn đã gần hai mươi lăm tuổi, nhưng bên cạnh chẳng có mấy thiếp thất, có thể thấy hắn không phải loại háo sắc. Tuổi còn trẻ, chức cao quyền lớn, nhưng hắn làm việc rất chu đáo, luôn khiến Hoàng thượng hài lòng, cho thấy hắn là người thận trọng tỉ mỉ.”
“Còn những người khác trong Cận gia, đa phần đều rất lương thiện. Phu nhân nhà đó trước kia cũng mang nhiều tiếng xấu nhưng từ khi được gả vào Cận gia thì đã thay đổi không ít, hơn nữa là người cũng hay mềm lòng, chỉ cần nhìn cách nàng ta nhẫn nhịn quý thiếp sinh thứ trưởng tử trước mình cũng có thể hiểu được cách đối nhân xử thế của nàng ta. Về mặt y thuật cũng hiểu biết ít nhiều.”
“Vì vậy, nô tỳ mới nhờ công công bố trí cho nô tỳ màn thân phận của một Việt nữ, một vũ nữ tha hương, chẳng nơi nương tựa, chẳng có gì đáng giá trong tay. Một thân phận như thế khiến người khác phải đoái thương, cũng rất dễ khiến người ta nới lỏng cảnh giác. Đến Hầu phủ một thời gian rồi, nô tỳ vẫn cố gắng không có bất kỳ tiếp xúc nào với An Viễn Hầu…”
Trương công công nghe tới đây, bất giác chau mày, “Không có bất kỳ tiếp xúc nào? Thế chẳng phải không có tiến triển gì ư?”
Thanh Đại đáp: “Công công đã từng nói rằng, An Viễn Hầu độc sủng Hầu phu nhân, có thể thấy tình cảm An Viễn Hầu dành cho phu nhân sâu nặng tới mức nào. Nếu lẳng lơ dụ dỗ quá lộ liễu, chỉ e sẽ khiến Hầu phu nhân phòng bị nô tỳ, An Viễn Hầu lại không háo sắc, hành động như thế sẽ khiến hắn coi thường nô tỳ, đánh đồng nô tỳ vào với đám vũ nữ ti tiện hạ lưu. Mà như vậy thì sẽ không có kết quả. Đối với kiểu đàn ông này, cần phải tự nhiên, không được quá chủ động, để hắn từ từ phát hiện ra điểm tốt của nô tỳ, từ từ chấp nhận nô tỳ, như thế mới là thủ đoạn giành chiến thắng toàn vẹn tốt nhất.”
Trương công công “ừm” một tiếng, hai lông mày giãn ra, “Ngươi suy nghĩ rất khá, vậy tiếp theo, ngươi định làm thế nào?”
Thanh Đại mặt vẫn không biểu cảm, “Nô tỳ đã dùng khổ nhục kế khiến từ trên xuống dưới khắp Hầu phủ không còn đề phòng nô tỳ nữa. Hầu phu nhân trước kia có chút nghi ngờ nô tỳ, đã từng năm lần bảy lượt thăm dò, có điều nếu Thanh Đại dễ dàng bị người ta thăm dò tung tích như vậy thì cũng không thể sống được tới ngày hôm nay. Về phần An Viễn Hầu…” Nói đến đây, khóe miệng Thanh Đại nhếch lên cười nhạt, “Mặc dù hắn vẫn chưa đón nhận nô tỳ, nhưng nô tỳ có thể cảm nhận được, lòng hắn không còn bài trừ nô tỳ nữa. Đáng tiếc hiện giờ phu nhân hoàn toàn không cho nô tỳ có cơ hội tiếp cận hắn, chỉ cần nô tỳ tìm được cơ hội được ở riêng với Hầu gia, nô tỳ nhất định sẽ có được trái tim Hầu gia.” Giọng Thanh Đại tràn ngập sự tự tin.
“Vậy chuyện mà Hoàng thượng sai ngươi làm, ngươi có làm được không?”
“Công công yên tâm, ngay hôm đầu tiên vào Hầu phủ nô tài đã làm xong, phu nhân không nghi ngờ gì cả.” Thanh Đại cười nhạt, “Cho dù nghi ngờ, phu nhân cũng không thể phát hiện ra manh mối gì, huống hồ nô tỳ còn có chiêu dự phòng.”
Trương công công lẳng lặng cười gian hai tiếng, lớp phấn trắng ởn trát trên mặt rung rung bay xuống, “Thanh Đại, ta sẽ chuyển những lời ngươi vừa nói về cho Hoàng thượng. Ta cũng tin, ngươi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp như trước kia. Nếu không… hi hi hi…” Tiếng cười cổ quái đó khiến người ta phải dựng hết lông mao, “Nếu không, hậu quả thế nào ngươi cũng biết rồi đấy.”
Thanh Đại từ nãy tới giờ vẫn rất bình tĩnh, nghe đến câu này, sắc mặt bất giác trắng bệch, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.
Trương công công uể oải liếc nàng ta một cái, rồi từ trong người moi ra một bình sứ trắng rất nhỏ, ném cho nàng ta, Thanh Đại lập tức đón lấy, nhìn bình sứ trắng, trong lòng khẽ thở phào.
“Đây là thuốc giải cho bốn tháng. Bốn tháng sau, ngươi có lấy được thuốc giải hay không thì phải xem ngươi thể hiện thế nào đã.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-255.html.]
Thanh Đại quỳ một gối xuống, “Thanh Đại sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của công công.”
“Vậy thì tốt.” Trương công công lại cười hai tiếng, hất phất trần ra khỏi phòng.
***
Hai hôm sau, Vu Thu Nguyệt tới chỗ Tưởng Nhược Nam báo, Lệ Châu mất tích rồi.
“Mất tích?” Tưởng Nhược Nam nhìn Vu Thu Nguyệt, “Đang yên đang lành tại sao lại mất tích, có phải bị phòng nào đó mượn dùng không?”
Vu Thu Nguyệt đáp: “Đã hai ngày rồi không thấy bóng dáng cô ta đâu, cho dù bị phòng nào đó mượn dùng thì cũng phải về rồi chứ.”
Cô ta không dám nói rằng mình sai Lệ Châu giám sát Thanh Đại, nếu để Thái phu nhân và Hầu gia biết sẽ trách cô ta gây sự, nhưng Lệ Châu mất tích rất đáng ngờ, a hoàn đắc lực của cô ta cũng chỉ có mình Lệ Châu mà thôi.
Hai người đang nói, đột nhiên Ánh Tuyết sắc mặt kinh hoàng chạy vào, thấy Vu Thu Nguyệt thì thoáng sững lại, sau đó quay sang Tưởng Nhược Nam, khom người thì thầm vào tai nàng một hồi.
“Sao?” Tưởng Nhược Nam thất kinh, nhìn Ánh Tuyết: “Có thật là Lệ Châu không?”
Ánh Tuyết gật đầu.
Vu Thu Nguyệt nghe đến tên Lệ Châu thì vội hỏi: “Có phải tìm thấy Lệ Châu rồi?”
Tưởng Nhược Nam quay sang nhìn Vu Thu Nguyệt, sắc mặt nặng nề, “Vừa rồi phát hiện t.h.i t.h.ể Lệ Châu ở bên hồ.”
“Thi thể?” Vu Thu Nguyệt kinh hãi kêu lên rồi đứng bật dậy, xem ra cô ta vô cùng hoảng sợ.
Tưởng Nhược Nam vội vàng gọi Ánh Tuyết đỡ cô ta, sợ cô ta xảy ra chuyện, cho người đưa cô ta về viện tử.
Vu Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn trừng trừng, thân hình run lẩy bẩy.
Ra khỏi Thu Đường viện chưa được bao lâu, đã gặp ngay Thanh Đại đang được a hoàn dìu tới thỉnh an Tưởng Nhược Nam.
Vu Thu Nguyệt vừa nhìn thấy nàng ta, mắt lập tức trợn tròn, cô ta giằng khỏi tay a hoàn đang đỡ, lao thẳng về phía Thanh Đại, giơ tay tát Thanh Đại. Thanh Đại thét lên thảm thiết, bị cô ta đánh ngã lăn dưới đất.
Nàng ta cố gắng để đứng dậy, quay đầu nhìn Vu Thu Nguyệt với ánh mắt vô tội, nước mắt lưng tròng, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng rỉ máu.
Đại a hoàn hầu bên cạnh Thanh Đại là Liễu Hồng vội vàng chạy lại đỡ chủ nhân dậy, quay đầu nói với Vu Thu Nguyệt: “Vu di nương, di nương nhà nô tỳ sức khỏe yếu ớt, sao người lại nỡ giang tay đánh?”
“Là ngươi, nhất định là ngươi.” Vu Thu Nguyệt chỉ vào Thanh Đại đang ngã ngồi dưới đất mà gào lên, “Lệ Châu nhất định là bị ngươi hại chết.”
“Lệ Châu? Lệ Châu c.h.ế.t rồi?” Thanh Đại ôm lấy khuôn mặt bị đánh cho đỏ rực, vẻ mặt ngơ ngác: “Tỷ tỷ đang nói gì thế, việc này có liên quan gì tới muội?”