Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 250

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:21:07
Lượt xem: 1

Thái phu nhân sợ hãi cao giọng gọi: “Mau, mau đưa di nương về phòng. Đã cho mời đại phu chưa?”

Cận Thiệu Khang cũng không đợi bọn người dưới tới bế, hắn ôm nàng ta lên, đi thẳng về Nghênh Hương viện.

Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên vội vã đi theo.

Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng họ ngẩn ra một lúc, đang chuẩn bị đi theo thì nghe Vu Thu Nguyệt đứng bên nói với giọng ghen tuông: “Hay cho màn khổ nhục kế, sao trước đó ta lại không nghĩ ra nhỉ?”

Tưởng Nhược Nam quay đầu lại lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi nói ít đi một câu, cẩn thận để Thái phu nhân nghe thấy thì sẽ lãnh đủ đó.”

Vu Thu Nguyệt cũng “hừ” một tiếng: “Khi ấy mọi người đều sợ tới không dám cử động, chỉ mình cô ta lao lên trên đó, chẳng phải khổ nhục kế thì là gì?”

“Đấy cũng là vì cô ấy có gan lao lên, đổi lại là ngươi, ngươi có dám không?”

Vu Thu Nguyệt lại “hừ” lạnh tiếng nữa, nhưng không nói gì thêm. Tưởng Nhược Nam ngừng việc đôi co với cô ta, đi về phía Nghênh Hương viện của Thanh Đại.

Cho dù Thanh Đại có dùng khổ nhục kế hay không, lúc này, trong lòng Thái phu nhân và Cận Thiệu Khang, nàng ta đã không màng cả tính mạng để cứu họ. Nếu họ biết nàng và Vu Thu Nguyệt đứng đây nói nhăng nói cuội, không hiểu họ sẽ nghĩ gì nữa.

Vừa vào Nghênh Hương viện liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong viện tử xếp một hàng hoa nhỏ màu trắng, trong thời tiết này mà vẫn nở rất đẹp. Tưởng Nhược Nam chú ý nhìn một lúc, rất giống như mùi hương trong túi thơm, có lẽ là loài hoa lan mà Thanh Đại từng nói.

Nhưng so với hoa tươi, mùi hương trong túi thơm nồng hơn một chút, chắc là vì được phơi khô.

Bước vào phòng, thấy Thái phu nhân và Cận Yên Nhiên đang đứng ở đầu giường, Thanh Đại nằm trên giường, mắt nhắm chặt, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thái phu nhân cầm tay nàng ta, nói với Cận Yên Nhiên: “Con bé gầy yếu như thế mà lại có dũng khí để hứng trọn cái lò đồng thay Hầu gia…”

Cận Yên Nhiên đáp: “Có thể thấy tấm lòng của tẩu ấy dành cho ca ca…”

Thái phu nhân dường như nhớ tới việc Thanh Đại không được sủng ái, bất giác thở dài, “Đứa bé đáng thương…”

Tưởng Nhược Nam coi như không nghe thấy gì, nàng bước vào, ánh mắt khẽ đảo quan sát căn phòng của Thanh Đại. Đại thể thì không có gì thay đổi nhiều, nhưng nhìn đâu cũng thấy tâm tư tỉ mỉ của Thanh Đại. Ở cửa treo rèm thêu hoa mẫu đơn và bươm bướm bằng chỉ vàng. Gối tựa trên ghế thêu hoa phù dung bằng chỉ bạc, trên cửa sổ là rèm cửa thêu bức họa bách điểu, phía dưới là những dây tua rua rất đẹp, trên giường treo rất nhiều loại túi thơm, chỗ nào cũng thể hiện rõ tâm tư của người con gái.

Còn Cận Thiệu Khang đang đứng bên cạnh chiếc bàn bằng sơn mài hình vuông có khắc hoa hải đường, chăm chú nhìn mặt bàn.

Tưởng Nhược Nam bước tới bên cạnh hắn, thấy hắn đang nhìn bức họa trải trên đó. Bức tranh vẽ một người đàn ông, các đường nét trên khuôn mặt rắn rỏi, ngũ quan cương nghị, thần thái ánh mắt đều sống động như thật, chính là Cận Thiệu Khang.

Nhìn thấy bức họa người con gái khác vẽ phu quân của mình giống như truyền thần, trong lòng Tưởng Nhược Nam không vui, nàng cầm bức họa lên, khẽ nói: “Không ngờ nàng ta lại vẽ đẹp như thế…”

Cận Thiệu Khang quay sang nhìn nàng, rồi lại nhìn về phía Thanh Đại đang nằm hôn mê trên giường, khẽ thở dài, “Bị gả về phủ chúng ta thật tủi cho nàng ấy…”

Tưởng Nhược Nam đặt bức họa trên tay xuống, vốn định nói gì đó, nhưng kìm lại. Bởi vì nàng biết, lúc này không phải lúc ghen tuông.

Cận Thiệu Khang nhận ra nàng không vui, hắn cầm tay nàng, đang định nói gì đó thì a hoàn đưa đại phu vào.

Cận Thiệu Khang buông tay nàng ra, nói: “Ta qua đó xem sao đã.”

Tưởng Nhược Nam nhìn bàn tay bị hắn buông của nàng, trong lòng nặng như đeo đá. Nàng nắm chặt tay, thầm nhắc nhở bản thân: Đừng nghĩ ngợi linh tinh, Thanh Đại vì hắn mà bị thương nặng như thế, phàm là người có chút lương tâm đều sẽ lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-250.html.]

Đừng nghĩ ngợi lung tung.

Tưởng Nhược Nam tự nói với mình mấy lần rồi mới bước tới bên giường Thanh Đại, nghe xem đại phu nói gì.

Đại phu là một ông lão râu tóc bạc phơ, họ Trương, bình thường trong nhà có người ốm, đa phần sẽ mời ông ta tới. Chỉ khi những người quan trọng như Thái phu nhân, Tưởng Nhược Nam, Hầu gia lâm trọng bệnh mới mời Lưu thái y. Vu Thu Nguyệt vì mang thai đứa con đầu tiên của Cận Thiệu Khang nên Thái phu nhân rất căng thẳng, vì vậy mới mời Lưu Thái y tới khám cho cô ta.

Trương đại phu bắt mạch, sau đó mới nói với Thái phu nhân đang rất sốt ruột đứng bên cạnh: “Cô nương này bị thương rất nặng, có điều may là cơ thể khỏe mạnh, mặc dù bị nội thương nhưng không tới nỗi ảnh hưởng tới tính mạng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ dần bình phục.”

Thái phu nhân nghe Trương đại phu nói vậy mới coi như yên tâm, bà gật đầu: “Nhất định là do từ nhỏ Thanh Đại đã tập múa nên cơ thể mới dẻo dai khỏe mạnh.”

Cận Thiệu Khang cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn không muốn Thanh Đại vì hắn mà bỏ mạng.

Trương đại phu đi ra bàn ngồi kê đơn thuốc, dặn dò kỹ càng một hồi. Thái phu nhân cho người tặng bạc, lại gọi kẻ hầu đi theo bốc thuốc.

Tưởng Nhược Nam thoáng lóe lên một suy nghĩ, nàng lẳng lặng đi theo sau đại phu.

Vu Thu Nguyệt nói một câu rất đúng. Khi ấy, rất nhiều người có mặt tại hiện trường, tất cả bao gồm cả nàng đều không biết nên phản ứng như thế nào, tại sao Thanh Đại lại phản ứng nhanh nhẹn như thế? Lẽ nào chỉ có mình nàng ta có tình cảm sâu nặng với Hầu gia? Hơn nữa, bản thân nàng cũng là người từng luyện võ, mà khi ấy còn không kịp phản ứng…

Tưởng Nhược Nam nhanh chân đuổi kịp Trương đại phu, tìm cách tách tên hầu đi theo đại phu ra. Trương đại phu thường xuyên đi lại chữa bệnh cho những nhà danh gia quyền thế nên thấy nàng làm như vậy, hiểu ngay là nàng có chuyện muốn nói với mình.

“Phu nhân có gì cần dặn dò?” Trương đại phu khẽ nói.

Tưởng Nhược Nam nhìn trái ngó phải, sau đó đưa Trương đại phu đến một góc khuất, rồi mới hạ giọng nói: “Trương đại phu, ngài hành nghề y lâu năm như vậy, chỉ cần bắt mạch, chắc sẽ biết được rất nhiều chuyện phải không?”

“Phu nhân quá khen lão phu rồi, có điều đúng là thông qua bắt mạch, có thể biết được rất nhiều chuyện của đối phương.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam mắt sáng lên: “Trương đại phu, vậy vừa rồi khi ông bắt mạch cho di nương nhà chúng tôi, có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

Trương đại phu khẽ ngẩn người: “Không biết phu nhân có ý gì?”

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, nói từng lời từng chữ rõ ràng: “Di nương có phải người biết biết võ công không?”

Tưởng Nhược Nam đã từng thử nàng ta, nhưng qua việc vừa rồi lại bất giác nảy sinh nghi ngờ. Đối với người con gái được Hoàng thượng ban tặng này, nàng không sao cảm thấy yên tâm cho được.

Trương đại phu lắc lắc đầu, “Lão phu hành nghề bao nhiêu năm như thế, từng khám cho không ít người bệnh, không hiếm những người biết võ công giang hồ. Người con gái này mặc dù cơ thể rắn chắc khỏe mạnh, nhưng mạch tượng của nàng ta hoàn toàn không giống mạch tượng của người biết võ. Theo lão phu, người con gái này không biết võ đâu.”

“Không biết sao?” Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm, trong lòng trào lên cảm giác ghen tuông. Vậy hành vi vừa rồi của nàng ta, hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng sao? Cho dù là khổ nhục kế, cho dù nàng ta là vì muốn có được trái tim Cận Thiệu Khang, thì hành động đó cũng phải xuất phát từ tận đáy lòng bởi vì nàng ta sẽ phải mạo hiểm tính mạng.

Vì Cận Thiệu Khang mà đến tính mạng cũng không cần nữa ư?

Trương đại phu thấy nàng vẫn đang ngẩn ngơ đứng đó, bèn cáo từ một tiếng rồi đưa tên hầu nhỏ vẫn đang lấp ló cách đấy không xa lui đi.

Không lâu sau, Ánh Tuyết bèn tới tìm Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, chủ gánh hát đang quỳ trong phòng khách.”

Tưởng Nhược Nam bỗng dưng thấy nổi giận, những người này làm ăn kiểu gì thế không biết? Cũng may là hôm nay không nguy hiểm đến tính mạng con người, nếu Thái phu nhân xảy ra chuyện gì thì đâu phải chỉ quỳ xuống là xong việc.

Tưởng Nhược Nam cùng Ánh Tuyết đi vào phòng khách.

Loading...