Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 241
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:20:50
Lượt xem: 4
Nói một lúc, Thái phu nhân đột nhiên nhìn về phía Thanh Đại, khẽ hỏi: “Yên Vân nói hôm qua con về rất muộn, tối qua đi đâu?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Thanh Đại.
Bình thường, Thái phu nhân vốn rất ghét những người trong ngoài bất nhất, có bản lĩnh thì hãy vờ vịt tới cùng, đừng để bà phát hiện ra dấu vết gì. Giống Vu Thu Nguyệt, trước kia thì tỏ ra hiền lành cung kính, nhưng dần dần chẳng phải đã lộ rõ sự tham lam cùng tâm địa xấu xa đấy hay sao? Có điều, vì nghĩ cô ta đang mang trong mình cốt nhục của Cận gia, lại chưa phạm lỗi gì quá đáng nên bà mới không truy xét tới cùng.
Thanh Đại lại không giống như vậy, từ trước tới nay nàng ta vẫn luôn thể hiện sự bàng quan của mình, nhẹ nhàng, tao nhã mà ngoan ngoãn, rất được lòng bà. Nhưng, căn cứ vào những lời Cận Thiệu Đường nói sáng nay, tối qua nàng ta và Hầu gia đã làm những việc khó nói rõ trước mặt người khác.
Nếu bề ngoài thể hiện mình là người ngây thơ không tranh giành sự đời, nhưng lại âm thầm làm những việc mê hoặc lôi kéo Hầu gia, tâm cơ của người con gái này thật sự quá đáng sợ, tuyệt đối không phải loại người an phận.
Thái phu nhân nhìn Thanh Đại, điềm đạm cười, đợi nàng ta trả lời.
Thanh Đại mặt thoáng ửng hồng, nhưng trông không quá bối rối, nàng ta cúi đầu thuật lại chuyện tìm trâm tối qua.
Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Thái phu nhân nói: “Thái phu nhân, nếu là cây trâm khác thì con cũng không tìm, nhưng đây là cây trâm bạch ngọc mà Thái phu nhân tặng, sao con có thể để mất được?” Nói xong, rút cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống, đưa cho Thái phu nhân xem. Thái phu nhân xem kĩ, đúng là của bà tặng cho nàng ta.
“Vì vậy, ăn tối xong, con bèn đến tiền viện để tìm.” Thanh Đại nói tiếp, “Tối đen như mực, tìm rất lâu không thấy, sau đó Hầu gia đến, Hầu gia nói không ngủ được, cũng rảnh nên giúp con cùng tìm, không lâu sau thì tìm thấy.” Nói tới đây, Thanh Đại lại cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng tới cả mang tai.
“Sau khi tìm được trâm rồi, Hầu gia quay về, con cũng về phòng, có lẽ sau khi quay về gây tiếng động nên mới làm phiền tiểu cô nghỉ ngơi.”
Thanh Đại kể lại ngắn gọn, nghe giống như một việc bình thường, nhưng sắc mặt đỏ bừng của nàng ta kiến Tưởng Nhược Nam khó chịu trong lòng, luôn cảm thấy có chuyện gì đấy mà nàng ta không nói ra.
“Chỉ thế thôi?” Thái phu nhân hỏi.
Thanh Đại ngẩng đầu, mở to mắt, vẻ mặt chân thật: “Đúng ạ, nếu không có Hầu gia giúp, không biết con còn phải tìm bao lâu.”
Thái phu nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thuần khiết của nàng ta hồi lâu.
Lúc này, Thanh Đại lại đỏ mặt nói tiếp: “Trước kia nô tỳ cho rằng Hầu gia rất uy nghiêm, nghiêm túc, đến nhìn người một cái cũng không dám. Nhưng tối qua mới phát hiện, thì ra Hầu gia rất ôn hòa, mặc dù kiệm lời nhưng là một người tốt.” Nói rồi mím môi cười.
Bộ dạng giống như những cô nương nhỏ ngượng ngùng khi nói về người trong lòng, sự bày tỏ thẳng thắn của nàng ta khiến Thái phu nhân cũng yên tâm. Xem ra chuyện tối qua đúng là trùng hợp, tóm lại nàng ta không phải loại người không trung thực. Nếu con trai bà có để ý tới nàng ta, bà cũng chẳng can thiệp. Thái phu nhân cười cười, đáp: “Sau này phải cẩn thận hơn.”
Cận Yên nhiên nghe nàng ta khen ngợi ca ca của mình thì không kìm được bèn góp một câu: “Ca ca muội đương nhiên là người tốt, nhất định là vì sợ tẩu tẩu ở ngoài muộn quá nên mới giúp. Sau này, nếu nhìn thấy ca ca muội, tẩu cũng không cần phải run rẩy đến nói cũng không dám như thế nữa.”
Thanh Đại cúi đầu ngượng ngùng nói: “Cô nương chê cười ta rồi.”
Tưởng Nhược Nam ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt e thẹn xuân sắc của nàng ta, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng có thể trách nàng ta sao? Nàng ta vốn là tiểu thiếp của Cận Thiệu Khang, nàng ta thích Cận Thiệu Khang thì có gì là sai? Nàng có thể yêu cầu Cận Thiệu Khang, nhưng lý do gì để ngăn cấm nàng ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-241.html.]
Về đến Hầu phủ, các quản sự bắt đầu dỡ đồ xuống và bố trí mọi việc, Tưởng Nhược Nam đỡ Thái phu nhân về Tùng Hương viện, rót trà dâng nước hầu hạ một lúc, từ đầu tới cuối không nhìn thẳng vào Cận Thiệu Khang lần nào. Đợi Thái phu nhân ngủ rồi, nàng cùng Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện.
Vừa vào phòng, Cận Thiệu Khang bèn đóng cửa lại, vội vàng muốn giải thích. Rõ ràng, sự lạnh nhạt vừa rồi của Tưởng Nhược Nam khiến hắn thấy hoảng.
“Nhược Lan, đừng nghe Thiệu Đường ăn nói lung tung, chuyện vốn không phải như thế. Nàng cũng biết ta không có thói quen ngủ sớm, tối qua ta bèn đến tiền viện đi dạo nhằm g.i.ế.c thời gian, thư giãn tinh thần. Khi đến đó, ta thấy một mình Thanh Đại đang tìm trâm nên tiện thể tìm giúp. Bọn ta tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì, thậm chí chỉ trò chuyện vài câu…” Về chuyện bối rối kia, đương nhiên hắn không nói được.
Tưởng Nhược Nam quay đầu nhìn hắn: “Chàng không cần nói nữa, Thanh Đại đã nói khi ngồi trên xe rồi.”
“Vậy tại sao nàng còn giận?”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống mép giường, cúi đầu, khẽ nói: “Thiếp biết hai người vô tình gặp nhau ở đó, thiếp cũng biết hai người chẳng làm gì cả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người ở cùng nhau, trong lòng thiếp đã vô cùng khó chịu rồi. Hầu gia, người con gái đó không phải là ai khác mà là thiếp thất của chàng, chàng và nàng ta ở riêng bên nhau, sao thiếp có thể không quan tâm?”
Cận Thiệu Khang ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng.
“Ta cũng vì thấy nàng ta ở xa quê hương, hoàn cảnh đáng thương… Tối qua, một mình nàng ta đi tìm trâm, sợ làm phiền mọi người mà không cả dám kinh động tới a hoàn. Ta lại đang rảnh nên mới giúp một tay. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ tránh những tình huống như thế, không để nàng phải khó chịu nữa.”
Tưởng Nhược Nam dựa vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy hắn, “Thiệu Khang, chàng sẽ không cho rằng thiếp vô lý, sẽ không cảm thấy thiếp quá ghen tuông chứ?”
Nhưng còn chưa đợi Cận Thiệu Khang trả lời, Tưởng Nhược Nam lại quả quyết: “Đúng, đúng là thiếp ghen, nhưng thiếp thà mang tiếng xấu là hay ghen cũng không muốn nhìn cảnh phu quân của mình chàng chàng thiếp thiếp với người con gái khác mà còn phải giả vờ rộng lượng. Chồng không phải là đồ vật, thiếp tuyệt đối không muốn chia sẻ với ai, hoặc đều là của thiếp…” Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết: “Hoặc không, thiếp quyết không thèm.”
Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười: “Ta sao nỡ để nàng mang tiếng hay ghen chứ? Sau này ta sẽ cho mọi người biết, không phải vợ ta hay ghen mà Cận Thiệu Khang ta chỉ yêu vợ mà thôi, không thích những người con gái khác.”
Nếu ngày nào đó Tưởng Nhược Nam cũng giống như Vu Thu Nguyệt, tận tay đưa người con gái khác lên giường hắn, hắn chắc sẽ không chịu đựng nổi.
Lúc này Tưởng Nhược Nam mới cười: “Chàng đừng bây giờ thì nói hay như thế, nhưng lúc sau lại giúp người ta tìm khăn, tìm quạt.”
Cận Thiệu Khang vờ giận: “Phu quân nàng từ xưa tới nay nói một là một, nói hai là hai, nói là sau này sẽ tránh thì sẽ tránh.”
Tưởng Nhược Nam thân thiết ép sát vào lòng hắn, “Được rồi, thiếp tin chàng.” Bộ dạng nũng nịu của nàng khiến hắn rất vui.
Hai người ngồi dựa vào nhau, lòng thật ngọt ngào. Một lúc sau, Tưởng Nhược Nam nói với hắn về chuyện nàng băn khoăn đã hai hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Thiệu Khang, chàng thấy Thanh Đại có phải là người biết võ không?”
Cận Thiệu Khang ngẩn người, “Nàng đang nghi ngờ cái gì?”
“Ngày hôm ấy trong rừng cây, cuộc đối thoại giữa Thanh Đại và Vu Thu Nguyệt thiếp thấy rất đáng nghi. Theo lý mà nói với tính tình của Thanh Đại, dù Vu Thu Nguyệt có nói với nàng ta những lời như thế, nhưng kiểu người một sự nhịn là chín sự lành như nàng ta quyết sẽ không lớn tiếng như vậy. Nàng ta làm thế cứ như sợ người khác không biết ấy. Nàng ta ngồi quay lưng về phía chúng ta, không thể nhìn thấy chúng ta đến. Vì vậy thiếp nghĩ, không biết có phải nàng ta là người biết võ công hay không, tai thính mắt tinh, nghe thấy động tĩnh của chúng ta nên mới cố ý lớn tiếng?”