Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:20:46
Lượt xem: 4
Cận Thiệu Khang kéo tay Tưởng Nhược Nam đi dạo trong rừng phong, trời cao mây thoáng cảnh sắc tuyệt đẹp, quay đầu sang bên cạnh lại bắt gặp nụ cười kiều diễm của người mình yêu thương, lòng hắn bỗng thấy thư thái thoải mái lạ thường, vô cùng thỏa mãn.
“Nhược Lan, sau này mỗi tháng chúng ta đều ra ngoài đi chơi nhé? Trước kia lúc nào ta cũng lo lắng việc ở phủ nha, đã lơ là không quan tâm tới nàng, khiến nàng hàng ngày bận rộn với những việc lặt vặt trong phủ, lòng ta cảm thấy hổ thẹn.”
Tưởng Nhược Nam cười hắn: “Đang yên đang lành, sao đột nhiên chàng lại trở nên như thế? Nhưng, sau này nếu chàng có thể thường xuyên cùng thiếp đi nơi này nơi kia, thiếp đương nhiên sẽ rất vui.”
Cận Thiệu Khang nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, “Giờ chúng ta chỉ có hai người, không bao lâu nữa sẽ là ba người rồi.”
“Ba người?” Nụ cười trên môi Tưởng Nhược Nam biến mất.
Cận Thiệu Khang dùng ngón tay mơn trớn má nàng, cười: “Nàng cũng phải thêm cho ta một tiểu Thiệu Khang hoặc tiểu Nhược Lan gì đấy, khi đó chẳng phải là ba người sao? Hoặc có thể chẳng bao lâu nữa sẽ là bốn người, năm người, sáu người…”
Tưởng Nhược Nam thấy yên lòng hơn, lại mỉm cười: “Chàng tưởng thiếp là heo nái hay sao?”
Cận Thiệu Khang nghiêm túc đáp: “Nàng làm sao mà giỏi như heo nái được. Heo nái mỗi lần mang thai là hơn mười đứa con đấy.”
Tưởng Nhược Nam tức giận giậm chân, “Dám mắng thiếp, xem thiếp xử lý chàng thế nào.” Dứt lời giơ tay đánh.
“Là nàng tự nói, sao lại trách ta?” Cận Thiệu Khang vừa cười vừa chạy, không quên thỉnh thoảng quay đầu lại trêu nàng, khiến nàng tức giận đuổi theo hắn đòi tính sổ. Sau cùng Cận Thiệu Khang đột nhiên dừng bước, Tưởng Nhược Nam theo quán tính nhào vào lòng hắn. Cận Thiệu Khang ôm chặt nàng, nhìn hai gò má đỏ hây hây kia mà chỉ muốn siết lấy nàng mà hôn ngấu nghiến một phen.
“Thiệu Khang, ở chỗ này không chừng lại có người đấy…” Tưởng Nhược Nam giương đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ nhắc nhở.
“Ta biết, nàng tưởng ta định làm gì?” Cận Thiệu Khang cong môi lên, cười xấu xa.
Tưởng Nhược Nam vừa xấu hổ vừa tức giận đ.ấ.m hắn một cái: “Xấu xa, lúc nào cũng chỉ bắt nạt người ta.”
“Đời này kiếp này, ta chỉ bắt nạt một mình nàng thôi.” Nói rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi nàng, sau đó mới chịu buông nàng ra.
Tưởng Nhược Nam nhìn nụ cười của hắn, môi miệng nóng ran, ngọt ngào lan tỏa vào tận tim.
Cho tới gần giờ cơm tối hai người mới quay về.
Khi về, gặp Cận Yên Nhiên, nàng ta chặn họ lại hỏi: “Cả buổi chiều hai người đi đâu thế?”
Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Bọn ta ra sau núi ngắm cảnh, ở đó có một rừng phong, cảnh sắc rất tuyệt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cận Yên Nhiên cũng cười: “Muội với hai vị tỷ tỷ vốn cũng định ra sau núi ngắm cảnh, nhưng Thanh di nương lại kéo bọn muội lại nói sau núi chẳng có gì đáng nhìn đâu, lại đưa bọn muội tới tiền viện ngắm cây cảnh, giữ bọn muội ở tiền viện cả buổi chiều. Giờ thì muội hiểu rồi, thì ra tỷ ấy không muốn bọn muội tới đó làm phiền hai người. Thật là một người tử tế.”
Tưởng Nhược Nam quay đầu lại nhìn Cận Thiệu Khang một cái, bao nhiêu hứng thú bỗng nhiên tiêu tan mất một nửa.
Lúc ăn cơm tối, mọi người tụ tập, tự viện còn đặc biệt chuẩn bị phòng ăn cho họ.
Hai mươi mấy món ăn chay, khi ăn mùi vị thanh đạm rất lạ miệng, rất ngon. Mới bắt đầu, Thanh Đại luôn đứng bên cạnh Tưởng Nhược Nam để hầu nàng dùng cơm, giống như Triệu di thái thái luôn đứng bên Thái phu nhân vậy.
Thái phu nhân mở lời: “Chẳng mấy khi ra ngoài, không cần phải giữ lễ nghi này nữa. Hai người ngồi xuống ăn đi, lấy lại tinh thần để sáng sớm mai còn kịp lên đường.” Thanh Đại lần lữa mãi, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống vị trí cuối cùng, chỉ cúi đầu ăn những món trước mặt, không dám ngẩng lên nữa.
Cận Yên Vân nhìn một lúc, bèn cười nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân, muội thật ngưỡng mộ phu nhân, cái gì phu nhân cũng có cả. Thái phu nhân thương người, phu quân thì yêu người, ngay cả đến thiếp thất cũng cung kính với người như thế, hôm nào muội phải tới thỉnh giáo phu nhân mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-239.html.]
Tưởng Nhược Nam cũng cười đáp: “Sao, muội định theo học ta, khi quay về nạp thêm mấy thiếp thất cho phu quân muội ư?”
Hàn Dật ngồi bên cạnh hai mắt lập tức phát sáng.
Nụ cười trên môi Cận Yên Vân cứng lại, không dám nói thêm lời nào nữa. Thái phu nhân cười: “Yên Vân, nay cũng có thể coi là tìm được người trị con rồi.”
Mọi người cùng ồ lên cười vui vẻ, rồi tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tưởng Nhược Nam thấy mệt, quay về phòng. Tự viện là nơi linh thiêng nên đương nhiên nam nữ ở riêng. Mà phòng trong tự viện lại không nhiều, nên đều bố trí mấy người chung một phòng.
Thái phu nhân ở cùng Triệu di thái thái, Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên. Vương thị, Thanh Đại ở cùng hai vị tiểu thư; Cận Thiệu Khang, Hàn Dật và Cận Thiệu Đường.
Tưởng Nhược Nam và Cận Yên Nhiên đều mệt, nói chuyện một lúc rồi đi ngủ.
Cận Thiệu Khang không quen ngủ sớm nên nói với Hàn Dật một tiếng rồi ra khỏi phòng. Hàn Dật vốn định đi theo, nhân cơ hội này tăng thêm sự thân thiết trong tình cảm, nhưng lại bị Cận Thiệu Đường giữ lại, nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Hàn Dật đành nể mặt ông anh vợ, ngồi lại mà lòng đầy ấm ức.
Cận Thiệu Khang ra khỏi phòng, đi theo hành lang về phía trước, vốn định gọi Tưởng Nhược Nam ra đứng với mình một lúc, nhưng khi ngang qua phòng nàng thấy đèn nến đã tắt, biết nàng đã đi ngủ bèn quay người, tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên nhớ ra lúc chiều Cận Yên Nhiên có nhắc tới những chậu cây cảnh ở tiền viện, tối nay trăng rất đẹp, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, thế là hắn quyết định ra đó ngó xem sao.
Đi qua đại điện, rẽ mấy lần là đã tới tiền viện. Diện tích nơi tiền viện không lớn lắm, có hai cái cây to với vỏ cây xù xì cùng vô số giả thạch, một vài chậu cảnh được uốn với hình dạng quái thú hoặc đặt dưới đất, hoặc đặt trên giả thạch để khách tới dâng hương ngắm chơi.
Cận Thiệu Khang bước tới, đang định mượn ánh trăng ngắm nghía chậu cây cảnh tùng bách cao bằng nửa người phía trước. Đột nhiên đằng sau hòn giả thạch thấp thoáng bóng người yêu kiều.
“Là ai? Mờ ám đứng đó làm gì?” Cận Thiệu Khang nghiêm giọng quát.
Thân hình đó khẽ run lên, giống như bị dọa giật mình, rồi sau đó quay lại, thì ra là Thanh Đại.
“Hầu gia…” Bộ dạng nàng ta sợ hãi, giọng nói cũng run run.
Cận Thiệu Khang nhìn rõ là ai, bèn chau mày: “Muộn thế này rồi, nàng không đi nghỉ còn ở đây làm gì?”
Thanh Đại chầm chậm đi về phía hắn, dừng lại cách hắn tầm ba thước, hành lễ, sau đó cúi đầu đáp: “Buổi chiều khi thiếp thân tới đây chơi đã đánh mất một cây trâm, nghĩ có thể là rơi ở đây nên mới tới tìm.”
Cận Thiệu Khang cúi đầu nhìn nàng ta: “Giờ muộn thế này, sao có thể tìm thấy? Sáng sớm mai đến tìm đi.”
“Nhưng sáng sớm mai mọi người phải dậy thu dọn để khởi hành, thiếp sợ khi ấy không có thời gian tới tìm…”
“Chẳng qua chỉ là một cây trâm thôi, về nói với phu nhân cho nàng cây khác.”
“Cây trâm đó là của Thái phu nhân tặng thiếp thân…” Giọng Thanh Đại lộ vẻ luyến tiếc.
Cận Thiệu Khang không muốn đứng lâu cùng nàng ta, sợ Tưởng Nhược Nam biết sẽ không vui, bèn nói: “Vậy nàng từ từ tìm.” Nói xong quay người, chuẩn bị tới chỗ khác g.i.ế.c thời gian.
Nhưng Thanh Đại đột nhiên gọi giật hắn từ phía sau: “Hầu gia…”
“Chuyện gì?” Cận Thiệu Khang chau mày, không quay đầu lại.