Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:20:43
Lượt xem: 3
Tưởng Nhược Nam vòng tay ôm lấy cổ hắn, nở một nụ cười mê hoặc, “Ai nói gì chứ? Người đàn ông đa nghi.”
Cận Thiệu Khang ôm nàng chặt hơn, cười đáp: “Nàng giỏi lắm, giờ ta lại thành người đa nghi. Xem ta trừng phạt nàng thế nào.” Nói xong bèn cù nàng, khiến nàng cười tới mức suýt thì ngã ra đất. Cận Thiệu Khang vội vàng dừng tay, ôm nàng lên thì thầm vào tai nàng: “Gọi a hoàn mang nước tới đi, tối nay ta muốn tắm.”
Tưởng Nhược Nam ra ngoài gọi Liên Kiều mang nước vào. Rồi nàng giúp hắn chuẩn bị y phục để thay. Cận Thiệu Khang cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong bước vào sau bình phong. Không lâu sau, nghe hắn gọi: “Nhược Lan, vào kỳ lưng giúp ta.”
Tưởng Nhược Nam bất giác nhớ đến cảnh phong tình khi giúp hắn kỳ lưng lần trước, mặt bất giác đỏ hồng.
“Thiếp tới đây.” Nàng đáp lại một tiếng, rồi từ từ bước ra sau bình phong.
Sau bình phong, hơi nước bốc nghi ngút khắp không gian, phải một lúc Tưởng Nhược Nam mới nhìn rõ mọi thứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng thấy Cận Thiệu Khang đang ngồi trong thùng tắm. Mái tóc dài đen mượt thả hờ hững trên bờ vai trần, hơi nước quấn quýt quanh hắn, tóc hắn ướt trông càng đen, càng sáng hơn. Làn da săn chắc, khuôn mặt anh tuấn, khiến hắn có vài phần ma mị.
Hắn nhìn nàng mỉm cười, đôi mắt sâu hút lấp lánh, lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, khiến hắn lúc này có sức hấp dẫn kinh hồn bạt vía.
Hắn từ từ đứng dậy, các cơ thịt rắn chắc cường tráng bắt đầu lộ ra, bờ n.g.ự.c lấp ló trong nước, trông càng quyến rũ c.h.ế.t người.
Tim Tưởng Nhược Nam đập thình thịch, đột nhiên nàng thấy mồm miệng khô khốc.
Hai cánh tay hắn chống lên thành thùng tắm, hơi nhướn người, cơ thể từ từ trồi lên, hai điểm bắt mắt kia hoàn toàn lộ ra ngoài, trên một điểm ấy còn giọt nước trong như thủy tinh, từ từ trượt xuống… Ánh mắt nàng bất giác đưa theo giọt nước, trái tim cũng như theo nó mà trượt dần xuống dưới. Mà hai điểm ấy lại lớn dần lớn dần trong mắt nàng.
Lúc này, nàng cảm thấy mình như đã ngừng thở.
Giọt nước vì sự thay đổi nhỏ ấy mà cuối cùng đã rời khỏi cơ thể hắn, rời khỏi da hắn, cuối cùng hòa vào trong thùng nước, biến mất hoàn toàn.
Tới tận khi đó, nàng mới thở hắt ra một hơi.
Khóe miệng hắn cong lên, cười khan hai tiếng, khuôn n.g.ự.c rắn chắc khẽ phập phồng, trông thật gợi cảm.
Sau đó hắn tiếp tục ngoi lên, để lộ cơ n.g.ự.c tuyệt đẹp, các cơ bắp trơn bóng, vô số những giọt nước lăn dài trên làn da màu đồng của hắn, để lại rất nhiều dấu vết, khiến làn da lấp loáng trong ánh nến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-237.html.]
Cơ thể tráng kiện khỏe mạnh hình chữ V, hoàn hảo vô khuyết, quyến rũ vô cùng…
Tưởng Nhược Nam hít một hơi thật sâu, cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nhìn nữa thì m.á.u mũi sẽ chảy ra mất.
Mặt đỏ bừng, nàng vội đi vòng ra sau hắn, “Chẳng phải nói muốn kỳ lưng sao? Còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Ông Trời ơi, cứu mạng với, có thể đừng yêu nghiệt như vậy không?
Tưởng Nhược Nam bắt đầu dùng sức ấn hắn xuống, nàng muốn ấn hắn vào hẳn trong nước, bực bội nói: “Khi tắm phải ngoan ngoãn một chút, nếu không thiếp sẽ không kỳ lưng cho chàng.”
Nhưng Cận Thiệu Khang lại đột nhiên quay người lại, rướn tay đã bế được Tưởng Nhược Nam vào trong thùng tắm, khẽ cười: “Vậy chúng ta cùng làm chút chuyện khác nhé?” Giọng hắn mờ ám c.h.ế.t người.
Ngay lập tức y phục của nàng ướt hết, Tưởng Nhược Nam kêu lên: “Xấu xa, quần áo của thiếp ướt hết rồi.”
Cận Thiệu Khang nhướn một bên mày lên, nụ cười đắc ý xuất hiện: “Vậy thì cởi hẳn ra.” Nói rồi nhanh nhẹn ra tay, chỉ một vài động tác đã lột sạch quần áo của nàng. Trong lúc hành động, hai tay hắn cũng không ngoan ngoãn gì, khiến cơ thể nàng mềm nhũn cả ra.
“Đừng ồn nữa…” Giọng nàng van nài mà như rên rỉ khiến hắn càng kích thích.
Hắn ôm nàng vào lòng, để bộ n.g.ự.c đầy đặn của nàng áp sát n.g.ự.c hắn, nàng chỉ cần khẽ cử động là sẽ gây ra sự ma sát nóng bỏng, kích thích, kèm theo đó là cảm giác tuyệt vời không thể miêu tả bằng lời, khiến cơ thể của cả hai không ngừng run rẩy.
Bàn tay to lớn đầy vết chai của hắn vuốt ve cơ thể nàng, sau đó hắn cúi đầu, thì thầm bên tai nàng bằng thứ giọng khàn đặc: “Bình thường đều là nàng hầu hạ ta, hôm nay để ta phục vụ nàng, ta tắm cho nàng.”
Tưởng Nhược Nam cảm thấy người mình càng nóng thêm, “Đừng…” Nhưng cơ thể đã mềm nhũn không xương, hoàn toàn dựa hẳn vào n.g.ự.c hắn.
Hắn cứ thế phớt lờ lời nàng, miệng cong lên cười gian xảo, với tay lấy bồ kết thoa khắp thân nàng, đôi tay bắt đầu chu du trên cơ thể nàng, đương nhiên cũng có những chỗ được hắn chăm sóc đặc biệt. Đôi bàn tay lướt qua bộ n.g.ự.c đầy đặn, chà qua chà lại, vẽ hình, nhào nặn, khiến nàng thở dốc liên tục. Sau đó tay hắn trượt xuống phía bụng dưới, khẽ áp vào đó, khiến cơ thể nàng không ngừng run lên, rồi tiếp tục lại xuống dưới nữa… Chỉ vài động tác đã khiến hai chân nàng đã mềm nhũn, khuỵu trong nước.
Nàng cảm thấy toàn thân mình như đang bị lửa thiêu, vài nơi nào đấy đang gào thét, đầu óc mơ hồ nhưng cũng lại sung sướng vô cùng.
Ngay sau đó, hắn bế nàng từ dưới nước lên, cúi đầu hôn khắp người nàng. Nụ hôn của hắn nóng bỏng, mỗi lần môi hắn tiếp xúc với da thịt nàng đều khiến nàng khẽ run rẩy, cảm giác tê dại tấn công đại não nàng hết lần này tới lần khác.
Đôi môi ướt át trượt xuống dưới, trượt mãi, trượt mãi… Trong nháy mắt một luồng điện truyền thẳng từ môi hắn tới toàn thân nàng, truyền đến khắp xương cốt da thịt nàng, truyền đến từng tế bào cảm quan của nàng.
Thời khắc ấy, nàng khẽ nhắm mắt lại, toàn thân nóng rực, rịn ra những giọt mồ hôi. Thời khắc ấy, tất cả mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại nữa, thế giới của nàng trống rỗng, nàng từng bước từng bước đi về phía thiên đàng…