Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:10:56
Lượt xem: 2
Sáng sớm hôm sau, Cận Thiệu Khang lên triều, Tưởng Nhược Nam tới Tùng Hương viện. Trước mặt mọi người, nàng kể lại chuyện Cảnh Tuyên Đế ban Việt nữ cho Cận Thiệu Khang.
Cũng chẳng có gì phải giấu, dù sao không lâu nữa, người cũng sẽ được đưa tới.
“Có lẽ khoảng hai hôm nữa, trong cung sẽ đưa người tới. Mong mẫu thân hãy chuẩn bị một chút.” Tưởng Nhược Nam điềm tĩnh nói.
Tất cả mọi người đều sững lại. Sao chỉ tham dự một bữa tiệc lại mang một người con gái về? Hai tiểu thư họ Cận chẳng để lộ thần sắc gì đặc biệt, bởi trong mắt họ, với địa vị của Cận Thiệu Khang, thêm một người con gái nữa cũng không quá đáng. Nhưng với Vương thị, Cận Yên Nhiên và Vu Thu Nguyệt thì khác, họ đều mang những tâm trạng khác nhau.
Vương thị và Cận Yên Nhiên biết Tưởng Nhược Nam rất ghen, thầm nghĩ, sau này Hầu phủ lại náo nhiệt rồi!
Nhưng Vu Thu Nguyệt khẽ chau mày lại, trong lòng thầm hận, một người đã đủ khó đối phó rồi, giờ sao lại thêm một người nữa? Nhưng lại lập tức nghĩ, tình hình hiện tại đối với cô ta là tình hình chết, không chừng người mới sẽ mang lại cơ hội mới! Phải xem diễn biến thế nào đã…
Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Chuyện này là chuyện vui, Hầu gia hiếm muộn, thêm một người nữa hầu hạ là thêm một người giúp Cận gia sinh người nối dõi.” Chỉ là người ở trong cung, đừng quá nhiều tâm tư là được, nếu không lại thêm phiền phức.
Rồi quay đầu dặn dò Trương ma ma, “Hãy thu dọn Nghênh Hương viện còn trống cho người mới đi.”
Mọi người đều nể mặt Tưởng Nhược Nam nên không nói gì. Một lúc sau, Thái phu nhân cho họ lui ra, nhưng giữ Tưởng Nhược Nam ở lại.
Những người khác đi rồi, đều châu đầu lại bàn tán.
Hai vị tiểu thư chẳng mấy khi về thăm nhà, lần này về lại ở mấy ngày mới đi. Lúc này, Cận Yên Vân đang đi theo Triệu di thái thái và Vương thị về viện tử của họ; Cận Yên Hồng không thân với bên nhị phòng nên về nơi ở của mình.
Cận Yên Nhiên đỡ Vu Thu Nguyệt về Cẩm Tú viện.
“Người con gái được Hoàng thượng ban chắc chắn không thể tầm thường.” Vu Thu Nguyệt lên tiếng.
Cận Yên Nhiên gật đầu: “Tỷ có để ý sắc mặt của tẩu tẩu không, muội có thể cảm nhận được tẩu ấy rất không vui, nhưng đây là chuyện không thể không nhận. Giờ chỉ hy vọng người mới là người biết lễ nghi phép tắc, đừng gây chuyện là được.”
Vu Thu Nguyệt vỗ vỗ tay Cận Yên Nhiên cười: “Giờ muội vẫn còn tâm tư lo những việc này sao? Ta biết, hôn sự của muội và Ninh Vương đã định ngày rồi, chính là vào tháng Mười. Cũng may Thái phu nhân đã chuẩn bị hồi môn từ sớm nên cũng không gấp gáp lắm. Muội nên lo cho hôn sự của mình đi.”
Cận Yên Nhiên đỏ mặt: “Tiểu tẩu tử thật xấu, chỉ biết cười muội muội thôi. Không thèm chơi với tẩu tẩu nữa!” Nói xong, dậm chân dậm tay chạy đi.
Vu Thu Nguyệt nhìn theo bóng Cận Yên Nhiên, nụ cười dần tắt.
Cô ta lại mong người mới sẽ là kẻ quậy phá không lễ nghi phép tắc, tìm đủ mọi cách để chiếm lấy trái tim Hầu gia, khi ấy xem Tưởng Nhược Nam còn dám huênh hoang không?
Nói thế nào thì nói, người mới chắc chắn dễ đối phó hơn nhiều so với Tưởng Nhược Nam.
Một Việt nữ, một vũ nữ mà thôi.
***
Thái phu nhân gọi Tưởng Nhược Nam vào phòng trong, sai Liễu Nguyệt dâng trà.
“Nhược Lan, ta biết trong lòng con không vui, nhưng Hầu gia thân là quan tam phẩm, chuyện này khó tránh. Sau này có lẽ còn có nữa, con cũng nên nhìn thoáng một chút.”
Tưởng Nhược Nam biết, Thái phu nhân chịu hiểu cho tâm tư của nàng, chịu nói những lời an ủi này đã là rất tốt rồi, đương nhiên nàng không thể yêu cầu bà chỉ nghĩ tới nàng. Trong lòng bà, người quan trọng nhất chính là Hầu gia, là Cận gia, điều này rất bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-228.html.]
“Con hiểu, thưa mẫu thân. Người không cần lo lắng cho con.”
Quan trọng nhất là cách cư xử của Cận Thiệu Khang, mà những chuyện ấy không cần thiết phải nói với Thái phu nhân.
“Hiểu được thì tốt.” Thái phu nhân hài lòng gật đầu.
Đúng lúc này, Liễu Nguyệt vào báo: “Thái phu nhân, trong cung có người tới.”
Nhanh như vậy ư? Cả Thái phu nhân và Tưởng Nhược Nam đều sững lại mất một lúc. Nhưng nàng lập tức rõ ràng ngay, Hoàng thượng đã cố ý làm vậy. Trong thời hạn nửa năm, hắn không nỡ để phí dù chỉ một chút thời gian nào.
Tưởng Nhược Nam thầm cười nhạt trong lòng.
Nàng cùng Thái phu nhân ra đón.
Người trong cung chính là Hoàng Quý hầu cận bên cạnh Hoàng thượng, y hất phất trần nhìn Thái phu nhân cười rất tươi: “Cận lão phu nhân, chúc mừng chúc mừng, chuẩn bị tiếp chỉ.”
Thái phu nhân vội vàng sai người đi gọi những người khác lại, bố trí đâu vào đấy.
Mọi người cùng quỳ xuống, Hoàng Quý cao giọng đọc thánh chỉ, đại ý là ban Việt nữ Thanh Đại cho Cận Thiệu Khang làm thiếp.
Thái phu nhân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, bà vốn tưởng rằng trong cung sẽ cho người đưa cô gái đó tới là xong, không ngờ Hoàng thượng còn vì chuyện này mà hạ thánh chỉ.
Có thể thấy Hoàng thượng rất xem trọng Hầu gia, nên bà cũng mừng thầm trong lòng, người mới Thanh Đại cũng có thể coi là sự ân sủng của Hoàng thượng dành cho Hầu gia. Mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng bà bỗng thấy có thiện cảm với người con gái này.
Thái phu nhân cùng mọi người trong Cận gia dập đầu tạ ân. Hai tay dâng lên đón lấy thánh chỉ từ tay Hoàng Quý.
Hoàng Quý cười nói: “Kiệu của người mới đang chờ ngoài cổng phủ.”
Thái phu nhân vội vàng sai kẻ dưới: “Mau đưa cô nương đó vào đây.”
Mọi người đều ngóng cổ đợi chờ, rất muốn biết mỹ nhân mà Hoàng thượng ban tặng đẹp tới mức nào.
Không lâu sau, mấy a hoàn đỡ một người con gái thân hình thướt tha kiều diễm đi vào.
Cô gái có vẻ thanh tú trời sinh, mặc một chiếc áo gấm thêu hình hoa sen màu xanh nhạt, bước đi nhẹ nhàng như cành liễu đung đưa trước gió, khiến người ta có cảm giác rất gần gũi, hòa nhã.
Thái phu nhân tươi cười, thể hiện sự hài lòng của mình. Những người còn lại nhìn thần sắc của Thái phu nhân, thì cũng đều mỉm cười.
Tưởng Nhược Nam đứng một bên, giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thanh Đại bước vào phòng, quỳ xuống, cúi lạy: “Nô tỳ Thanh Đại bái kiến Thái phu nhân, bái kiến các vị phu nhân, tiểu thư.”
Thái phu nhân vội lên tiếng: “Đứng dậy đi, sau này đều là người một nhà cả, không cần tự xưng là nô tỳ nữa.”
“Vâng.” Thanh Đại đứng dậy, lùi sang một bên, cúi đầu đứng đó.
Hoàng Quý cười: “Cận lão phu nhân, người cũng đã tới rồi, ở đây không còn việc của ta nữa, ta phải về cung bẩm báo với Hoàng thượng.”