Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 225

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:10:51
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên thấy tiếng lanh lảnh của Cảnh Tuyên Đế: “Hay, , hát , múa cũng , chúng ái khanh ?”

Chúng thần đồng thanh phụ họa: “Phải .”

“Vi thần từng giọng hát nào tuyệt vời như thế.”

“Điệu múa quả là hiếm thấy, so với vũ tiên Liễu Y Y thời tiên đế còn sống cũng chẳng kém cạnh là bao!”

Tiếng khen ngợi vang lên ngớt. chẳng ai dám để ý tới con gái nữa, bởi vì ai cũng thể nhận , cô gái Hoàng thượng chú ý.

Cảnh Tuyên Đế hỏi nàng: “Nàng tên là gì?”

Giọng con gái vang lên trong như nước suối: “Nô tỳ tên gọi Thanh Đại.”

“Thanh Đại? ‘Đinh nguyệt hàm thanh đại, khê mai thí đạm trang[2]’, giống như tên, giống như tên!” Cảnh Tuyên Đế tươi .

[2] Đây là một câu đối với ý là: “Ánh trăng mặt nước khiến màn đêm trở nên lung linh, hoa mai bên suối như trang điểm nhẹ nhàng.”

Lúc , Hoàng Quý bước lên phía , giải thích: “Bẩm Hoàng thượng, con gái là mỹ nhân do Việt Quốc mang cống năm nay, là con gái của tông thất.”

Việt Quốc? Tưởng Nhược Nam lục tìm trong kí ức của Nhược Lan, cố gắng thì cũng tìm những tài liệu về Việt Quốc. Việt Quốc là láng giềng của Lương Quốc, vô cùng nhỏ, nếu Lương Quốc e dè Tề Quốc, một láng giềng lớn mạnh bên cạnh, thì e sớm nuốt gọn Việt Quốc . Hàng năm Việt Quốc đều cống lễ vật và mỹ nữ cho hai nước Tề và Lương.

Cảnh Tuyên Đế đáp: “Ai cũng Việt Quốc nổi tiếng vì mỹ nữ, quả nhiên sai. Chỉ là ngờ, những , đến ca vũ cũng tầm thường! Thật hiếm thấy hiếm thấy!”

Thanh Đại dịu dàng đáp: “Đa tạ Hoàng thượng tán thưởng!”

Cảnh Tuyên Đế tiếp tục : “Đâu chỉ trẫm tán thưởng, đúng …” Hắn bỗng đổi giọng, đầu sang hỏi Cận Thiệu Khang: “Còn thấy ý kiến của An Viễn Hầu.”

Cận Thiệu Khang ngẩng đầu lên, Cảnh Tuyên Đế.

Cảnh Tuyên Đế , sắc mặt vẫn hòa nhã như thường, “An Viễn Hầu, giọng ca điệu múa mà Thanh Đại thể hiện An Viễn Hầu thấy thế nào?”

Tưởng Nhược Nam liếc Cảnh Tuyên Đế một cái, hiểu định làm gì.

Thấy Cảnh Tuyên Đế vui như , Cận Thiệu Khang là thần tử, đương nhiên thể để cụt hứng, Cận Thiệu Khang gật đầu, đáp: “Rất !”

Thanh Đại thoáng ngẩng đầu về phía Cận Thiệu Khang, thấy là một trai trẻ khí phách hiên ngang, dung nhan tuấn mỹ, bất giác đỏ mặt, hổ cúi gằm đầu.

Tưởng Nhược Nam thấy, bèn trề môi, ngươi hổ gì chứ? Ngươi đỏ mặt làm gì?

Cảnh Tuyên Đế đột nhiên phá lên , với chúng thần: “Hiếm khi thấy An Viễn Hầu buông lời khen con gái nào như thế! Chúng ái khanh thấy trẫm ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-225.html.]

Chúng thần ngẩn một lúc, vội vàng lên tiếng phụ họa.

Thái hậu đột nhiên chau mày, Cảnh Tuyên Đế, khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thượng…”

Cảnh Tuyên Đế làm như thấy, dậy, sắc mặt bỗng đỏ hồng lên một cách thiếu tự nhiên, hai mắt lấp lánh, tay vịn tay ghế vàng, thể phát hiện bàn tay đang khẽ run lên, giống như kích động.

“Nhắc mới nhớ, trong săn trẫm xảy chuyện, nếu nhờ An Viễn Hầu theo dấu vết tìm tới nơi, hậu quả thế nào thật khó . Một công lao lớn như thế, trẫm vì dưỡng thương bệnh lâu ngày quên mất, hôm nay là một cơ hội hiếm, trẫm luận công ban thưởng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cận Thiệu Khang chau mày, sắc mặt trầm hẳn xuống. Tưởng Nhược Nam bỗng dự cảm . Nàng Cảnh Tuyên Đế, thấy Cảnh Tuyên Đế cũng nàng, mặt lộ rõ vẻ cố chấp.

“Chẳng mấy khi An Viễn Hầu tán thưởng một nữ tử, nếu Thanh Đại An Viễn Hầu yêu thích như thế, thì trẫm sẽ hạ chỉ…”

Lời còn dứt, Thái hậu và Cận Thiệu Khang cùng bật dậy: “Hoàng thượng!”

Cảnh Tuyên Đế cũng chẳng quan tâm, tiếp tục nốt, giọng khẽ run, ánh mắt sáng đáng sợ.

“Vậy trẫm hạ chỉ, An Viễn Hầu công hộ giá, đáng ban Việt nữ Thanh Đại cho An Viễn Hầu làm thất.”

Sắc mặt Tưởng Nhược Nam lập tức trắng bệch, bất giác cũng bật dậy, Thái hậu xuống, liên tục thở dài lắc đầu. Hoàng hậu thấy Hoàng thượng ban Thanh Đại cho An Viễn Hầu, vẻ mặt thoáng vui, nhưng thấy sắc mặt của Tưởng Nhược Nam, cũng lặng lẽ thở dài. Cơ thể như dương liễu gió của Thanh Đại khẽ run lên, cúi đầu càng thấp hơn.

Chúng thần ai ai cũng lộ vẻ ghen tị và ngưỡng mộ, còn các nữ quyến trong yến tiệc đều thấy thông cảm với Tưởng Nhược Nam.

Một vài đại thần lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng An Viễn Hầu như hoa như ngọc.”

ngờ, Cận Thiệu Khang đột nhiên bước , tới giữa nội điện, quỳ xuống, cao giọng: “Mong Hoàng thượng thu thánh mệnh.”

Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng: “Tại ? Là mỹ nhân trẫm ban cho đủ yêu kiều, đủ , đủ tài nghệ song ?”

Cận Thiệu Khang ngẩng đầu Cảnh Tuyên Đế, ánh mắt kiên định: “Không như thế, chỉ là thần quyết định, cả đời nạp nữa, mong Hoàng thượng hãy hiểu cho vi thần.”

Cảnh Tuyên Đế cúi đầu , giọng lạnh như băng: “ thánh chỉ hạ, ngươi kháng chỉ ?”

“Thần dám! …”

Cảnh Tuyên Đế khoát tay áo, “Trẫm ý , ngươi chê bai, ngươi đang coi thường trẫm.” Ngữ khí càng lúc càng nặng nề, ý trách móc cũng nặng dần lên.

Đám đại thần vẫn còn ham vui vẻ náo nhiệt, tới lúc thì thể nữa, một vài đại thần thậm chí còn lên tiếng khuyên can: “An Viễn Hầu, như thế, ngài còn kháng cự gì nữa? Còn mau dập đầu tạ ân!”

Tưởng Nhược Nam như dính chỗ, hai tay chịu theo điều khiển của đại não cứ run lên từng hồi.

Hắn nàng sống yên , chính là chịu khi thấy nàng hạnh phúc. Thế nghĩa là gì? Nàng nợ ? Nàng gây sự với ? Tại cứ nhằm nàng như thế?

Loading...