Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:10:47
Lượt xem: 4

Một lúc sau, Cận Thiệu Khang thở dốc buông nàng ra, vội vàng đổi đề tài, “Vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tên hầu quay lại báo, các nàng đều tập trung ở Tùng Hương viện.”

Tưởng Nhược Nam kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra.

Cận Thiệu Khang cười cười, khen ngợi: “Nhược Lan, làm tốt lắm!” Thực ra từ xưa tới nay, hắn chẳng ôm nhiều hy vọng với khả năng tề gia của nàng. Có điều mọi người sống trong Hầu phủ cũng không quá phức tạp, sau này tìm thời cơ thích hợp chọn cho nàng một quản gia giỏi là xong, có loạn cũng chẳng loạn được đi đâu, cho nàng thời gian, nàng sẽ làm tốt mọi việc.

Nhưng hôm nay nàng lại cho hắn một bất ngờ như thế. Rất thỏa đáng, chẳng thiên vị ai, lại thể hiện rõ sự nhân hậu của mình.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu cười: “Thiếp đã nói rồi, sẽ toàn tâm toàn ý làm thê tử tốt của chàng.”

Cận Thiệu Khang dịu dàng ôm nàng, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

***

Yến tiệc buổi tối được tổ chức trong Thái Hòa điện.

Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam vừa vào cung bèn được đưa ngay đến điện Thái Hòa. Cận Thiệu Khang bận rộn chào hỏi các công khanh đại thần, còn Tưởng Nhược Nam cũng phải tiếp chuyện nữ quyến của họ.

Nay Tưởng Nhược Nam đã rất thành thạo những lễ nghi trong cung đình, nên việc chuyện trò chào hỏi với các vị phu nhân không còn là vấn đề gì ghê gớm nữa. Từng lời nói hành động của nàng đều rất đúng mực, thi thoảng còn thể hiện được sự dí dỏm hoạt bát. Trong các vị phu nhân tới dự yến tiệc hôm nay, rất nhiều người từng được nàng giúp đỡ nên Tưởng Nhược Nam đều được họ tôn trọng và quý mến.

Bởi vì yến tiệc lần này chỉ có các quan từ ngũ phẩm trở lên mới đủ tư cách tham dự nên rất nhiều khuôn mặt quen thuộc không thấy xuất hiện, ví dụ như gia đình Lưu phu nhân, những người từng đứng ra bênh vực bảo vệ nàng trước rất nhiều người.

Ở phòng mé điện một lúc, bèn có thái giám truyền họ vào điện.

Họ chia làm hai hàng đi vào nội điện. Tất cả mọi người đều cúi đầu, im lặng.

Khác với yến tiệc mừng sinh nhật Hoàng hậu lần trước, yến tiệc lần này, hai dãy bàn nhỏ được bày ở hai bên điện, mỗi chiếc bàn có thể ngồi hai người. Ở giữa là khoảng trống rất rộng, Tưởng Nhược Nam đoán có lẽ phần trống đó dành cho các tiết mục ca múa.

Tất cả mọi người theo sự dẫn dắt của các vị thái giám đến ngồi ở vị trí của mình. Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang ngồi ở chiếc bàn thứ tư bên phải, chiếc bàn thứ ba chính là “sếp” của Cận Thiệu Khang, Binh bộ Thượng thư Hoàng đại nhân. Còn chiếc bàn thứ năm bên cạnh lại là Lễ bộ Thị lang Vương đại nhân.

Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang lần lượt chia nhau ra để tiến hành chào hỏi các vị quan viên bên trái bên phải, phía trước phía sau. Cận Thiệu Khang thấy Tưởng Nhược Nam tự nhiên thoải mái, ăn nói chừng mực, nhớ tới việc nàng đã vì mình mà nỗ lực thay đổi, trong lòng cảm thấy rất vui, rất cảm kích, càng thêm trân trọng tấm chân tình của nàng.

Sau khi ngồi xuống không lâu, nghe thái giám hô vang: “Hoàng thượng giá đáo, Thái hậu giá đáo, Hoàng hậu giá đáo!”

Quần thần lập tức đứng dậy. Cảnh Tuyên Đế đi trước, Hoàng hậu đỡ Thái hậu, ba người cùng bước lên vị trí của mình.

Cảnh Tuyên Đế ngồi trên ngai vàng, Thái hậu và Hoàng hậu lần lượt ngồi vào hai chiếc bàn ở hai bên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-223.html.]

Đợi cả ba người ngồi xong, quần thần liền quỳ xuống hô vang ba tiếng vạn tuế, thiên tuế.

Cảnh Tuyên Đế hất tay: “Chúng khanh gia bình thân.” Giọng nói không được uy nghiêm như mọi ngày.

Tưởng Nhược Nam khẽ sững lại, đã lâu như vậy rồi, lẽ nào vết thương của Hoàng thượng còn chưa khỏi hẳn? Dù sao hắn cũng là vì nàng mới bị thương, bất giác nàng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, thấy hắn mặc dù ngồi rất ngay ngắn, toàn thân long bào thêu chỉ vàng lấp lánh, vô cùng khí thế, nhưng không thể che giấu được sắc mặt tiều tụy. Trông hắn có vẻ gầy hơn trước khá nhiều. Nàng có phần lo lắng, vết thương của hắn lẽ nào rất nghiêm trọng? Giống như cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Nhược Nam, Cảnh Tuyên Đế khẽ quay mặt, nhìn về phía nàng, ánh mắt phức tạp như có điều gì đó muốn nói, khiến nàng thấy rất kỳ quái. Nhưng chỉ một lúc, hắn đã quay đầu đi.

Quần thần lục tục ngồi xuống, Cảnh Tuyên Đế nói những lời dạo đầu xong, bèn có thái giám cung nữ tay bê những chiếc hộp đựng thức ăn sơn đen khóa vàng, các bàn bắt đầu được bày đầy.

Tưởng Nhược Nam nhìn lên bàn, mười chiếc đĩa nhỏ bằng ngọc hoa mai, bên trong là các món ăn tinh tế đẹp mắt, vừa nhìn đã khiến người ta phải thèm thuồng. Bên cạnh lại có thái giám dâng mỹ tửu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảnh Tuyên Đế nâng cao chén, nói: “Sức khỏe của trẫm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên dùng trà thay rượu để mời các khanh một chén.”

Quần thần đứng dậy tạ ân, kính ngược lại Hoàng thượng.

Cảnh Tuyên Đế nói: “Tối nay là yến tiệc vui vẻ, chúng khanh không cần quá giữ lễ.”

Quần thần liên tiếp đứng lên kính rượu Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu vừa dùng bữa vừa trò chuyện với người ngồi bàn bên cạnh.

Không khí bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt dần lên.

Cận Thiệu Khang gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát thê tử, khẽ nói: “Thịt bò trong cung đều là loại thượng hạng nuôi bằng cỏ ngon, thịt vô cùng tươi và ngọt, nàng nếm thử đi.”

Tưởng Nhược Nam gắp lên nếm thử, ngẩng đầu cười với hắn: “Quả nhiên là rất ngon.” Nói rồi, lẳng lặng gắp một món hắn thích ăn bỏ vào bát hắn, Cận Thiệu Khang cười cười, gắp đưa lên miệng.

Hai người ngồi cùng nhau, mặc dù không có những hành động và lời nói thân mật, nhưng một ánh mắt, một nụ cười đã đủ nói thay tất cả.

Và “tất cả” đó Cảnh Tuyên Đế đều nhìn thấy, hắn nhìn khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng của Tưởng Nhược Nam, đôi mắt long lanh của nàng, lúc này nàng thật sự quyến rũ. Người có trong tay vô số cung phi như Cảnh Tuyên Đế đương nhiên hiểu sự quyến rũ của nàng do đâu.

Ánh mắt nàng nhìn Cận Thiệu Khang dịu dàng như nước, đầu mày cuối mắt không giấu nổi sự ngọt ngào. Còn Cận Thiệu Khang từ xưa tới nay vốn lạnh trầm như băng, lúc này cũng để lộ ý cười hiếm thấy, và nụ cười đó khiến thần sắc của nàng càng thêm dịu dàng hơn.

Nàng đã bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn ta chưa?

Tay của Cảnh Tuyên Đế bất giác nắm chặt chiếc chén, sự đố kị ghen tuông như con rắn độc cắn nát tim hắn.

Thái hậu ngồi bên cạnh vẫn luôn để ý Cảnh Tuyên Đế, lúc này thấy hắn nhìn Tưởng Nhược Nam đăm đăm, sợ mọi người nhận ra, vội vàng lên tiếng nhắc nhở, “Hoàng thượng, món canh hôm nay rất ngon, Hoàng thượng uống một chút đi, rất có lợi cho sức khỏe.” Nói xong bèn bảo Hoàng Quý tới múc một bát canh nóng cho hắn.

Lúc này Cảnh Tuyên Đế mới thu lại ánh mắt, hắn giơ tay đón bát canh từ tay Hoàng Quý.

Hoàng hậu ngồi bên kia đột nhiên bỗng cười nói: “Thái hậu, người nhìn Nhược Lan và An Viễn Hầu kìa, hai người bọn họ trông rất ân ái. Thái hậu, xem ra người không cần phải lo lắng cho Nhược Lan nữa…”

Loading...