Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 207

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:19:22
Lượt xem: 1

Thái hậu gật đầu, giao lại cho Diệp cô cô.

Tưởng Nhược Nam ngồi trò chuyện với người thêm lúc nữa, sau đó tới Khôn Ninh cung thăm Hoàng hậu.

Gần tối, Thái hậu đến chỗ Hoàng đế. Hàng ngày, người đều đến thăm, xem bệnh tình tiến triển tới đâu rồi.

Sau khi hỏi Lưu viện sử về tình hình vết thương của Hoàng thượng, bà lại giao phương pháp thực liệu của Tưởng Nhược Nam cho Thái y. Đợi Thái y lui ra, Cảnh Tuyên Đế mới ngồi dậy.

Thái hậu vội vàng đi đến: “Con đang không khỏe, hãy nằm xuống thì hơn.”

Cảnh Tuyên Đế cười, đáp: “Sau khi bị thương, con vẫn nằm suốt, nằm đã mười mấy ngày rồi, đến xương cốt cũng tê dại cả.”

Thái hậu thấy vẻ mặt tiều tụy của Cảnh Tuyên Đế, đau lòng tới đỏ hoe cả mắt, “Sau này đừng tùy tiện như thế nữa, chỉ mang theo có ba tùy tùng bình thường mà dám xông vào rừng rậm. Cũng may lần này không gặp họa lớn, nếu như… Con bảo mẫu hậu phải làm thế nào?” Nói rồi người đưa tay lên lau nước mắt.

Cảnh Tuyên Đế vội vàng trấn an: “Nhi thần sai rồi, khiến mẫu hậu phải lo lắng.” Thái hậu nắm tay hắn, gật đầu.

Cảnh Tuyên Đế lại nói tiếp: “Vừa rồi có phải Nhược Lan gửi thực đơn cho con không?”

Thái hậu đáp: “Hôm nay Nhược Lan đã vào cung đưa cho ta.” Thái hậu nhìn Cảnh Tuyên Đế một cái, “Hoàng thượng, giờ Nhược Lan đã xuất giá, Hoàng thượng không nên gọi thẳng tên ra như thế!”

Cảnh Tuyên Đế cúi đầu im lặng. Giờ đến cả gọi tên nàng cũng không được nữa sao? Bên tai lại vang lên giọng mẫu hậu: “Có điều, hôm nay Nhược Lan vào cung đã cho ta biết một tin tốt lành. Ngày Mười hai tháng này, Nhược Lan và An Viễn Hầu sẽ động phòng, cuối cùng Nhược Lan cũng đã quyết định, giúp ta bớt lo lắng hơn.”

“Mười hai!” Cảnh Tuyên Đế ngẩng phắt đầu lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu: “Ngày Mười hai Nhược Lan sẽ động phòng ư?” Vẻ mặt Hoàng đế vô cùng kinh hãi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bàn tay Thái hậu bị nắm tới phát đau, trong lòng vô cùng kinh ngạc: “Hoàng thượng, Nhược Lan và An Viễn Hầu động phòng là việc hết sức đương nhiên, Hoàng thượng sao lại phản ứng như thế?”

Mặc dù sớm biết họ sẽ động phòng, nhưng hắn luôn cho rằng đấy là chuyện mơ hồ xa xôi, hắn không dám nhìn thẳng vào hiện thực. Nhưng hôm nay mọi chuyện phơi bày trước mắt, khiến hắn không thể khống chế được bản thân mình.

Nàng sắp hoàn toàn, hoàn toàn thuộc về người đàn ông khác rồi!

“Không được, mẫu hậu, trẫm phải ngăn cản việc này!” Cảnh Tuyên Đế hất chăn ra, định đứng dậy, nhưng nằm trên giường bao nhiêu lâu như thế, lại thêm tâm trạng kích động, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-207.html.]

Thái hậu kinh hãi kêu lên một tiếng. Vội vàng gọi người vào dìu hắn lên giường, sau đó lại bảo họ lui ra.

Trong nội điện chỉ còn lại hai mẹ con.

Cảnh Tuyên Đế giống như phát điên vậy, kiên quyết ngồi dậy, “Trẫm phải hạ chỉ! Trẫm muốn hủy bỏ hôn sự của bọn họ! Trẫm phải lập tức hạ chỉ!” Sắc mặt hắn trắng bệch, tinh thần kích động.

Thái hậu cũng vô cùng chấn động, người giữ chặt vai Cảnh Tuyên Đế, cao giọng nói: “Hoàng thượng, rốt cuộc là người đang nói gì vậy? Người có biết mình đang nói gì không?”

Cảnh Tuyên Đế ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, ánh mắt như đang bốc cháy.

“Mẫu hậu, Nhược Lan vốn là tiên đế ban cho nhi thần, mẫu hậu chẳng phải vẫn luôn có ý đó sao? Nhược Lan vốn là của nhi thần! Nhược Lan quyết không thể động phòng với người đàn ông khác!”

“Hoàng thượng!” Thái hậu quát lạc cả giọng, tỏ rõ uy nghi, lúc này Cảnh Tuyên Đế mới có chút bình tĩnh trở lại.

Thái hậu trợn tròn mắt, n.g.ự.c phập phồng vì tức giận, “Hoàng thượng, trước đây khi tiên đế muốn ban Nhược Lan cho người, nhưng người cứ lần lữa mãi không chịu đưa Nhược Lan vào cung! Sau khi tiên đế băng hà, ai gia không chỉ một lần nhắc tới việc này, nhưng người tự ý giao Nhược Lan cho An Viễn Hầu! Giờ thánh chỉ đã ban, Nhược Lan đã là Hầu phu nhân, việc này mọi người đều biết! Nay người lại nói những lời hôn quân vô đạo như vậy được ư?”

“Thái hậu, trẫm biết là trẫm sai rồi, trẫm không nên đánh giá con người ta qua diện mạo…” Cảnh Tuyên Đế ngồi thẳng dậy, nắm chặt hai tay Thái hậu, “Nhưng bây giờ trẫm đã biết được ưu điểm của Nhược Lan, trẫm rất thích Nhược Lan, trẫm chưa từng thích người con gái nào như thế, trẫm không thể không có nàng! Thái hậu, xin hãy ủng hộ trẫm! Nhi thần rất cần sự ủng hộ của mẫu hậu!” Hắn nhìn Thái hậu, vẻ mặt gấp gáp, ánh mắt khẩn cầu, hoàn toàn không còn vẻ điềm tĩnh ngày thường nữa.

Thái hậu cũng chưa từng thấy cảnh Hoàng thượng mất bình tĩnh như vậy bao giờ, bà hiểu con trai mình, những lời hắn nói lúc này chắc chắn là thật.

Sự việc sao lại trở nên thế này? Trước kia hắn ghét Nhược Lan như vậy, đến nhắc tới tên Nhược Lan trước mặt hắn, hắn cũng khó chịu, nhưng bây giờ, sao hắn lại…

Thái hậu nhớ lại những việc làm lời nói của Nhược Lan trong thời gian này, bất giác thở dài. Nhược Lan bây giờ quả thật khiến người khác rất yêu quý.

“Con à, con nhận ra ưu điểm của Nhược Lan, nhưng con có biết, Nhược Lan thay đổi là vì ai không? Trong mắt trong lòng Nhược Lan, chỉ có một mình An Viễn Hầu, con hà tất phải khổ như vậy?” Thái hậu thấy con trai cố chấp vô vọng, vô cùng đau lòng.

“Trẫm mặc kệ, trẫm là thiên tử! Trẫm muốn Nhược Lan quay về bên trẫm, trong mắt trong tim nàng chỉ có trẫm!” Cảnh Tuyên Đế giọng điệu kiên cường, nhưng sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

“Hoàng thượng!” Thái hậu nhấn mạnh, “Thiên tử cũng không thể muốn làm gì làm nấy! Thánh chỉ do chính tay con viết, giờ con hối hận, muốn cướp vợ của thần tử ư? Con sẽ làm gì để bịt miệng thiên hạ đây? Con phải làm sao để đối mặt với sự chỉ trích của văn võ bá quan đây? Phụ hoàng dạy con thế nào, người tin tưởng con, kỳ vọng vào con, giao lại giang sơn người vất vả mới giành được vào tay con, lẽ nào vì một người phụ nữ mà con định hủy hoại danh tiếng của mình?” Thái hậu hất tay hắn ra, đứng dậy, kiên quyết nói: “Chuyện này không cho phép con tự ý làm bừa! Ai gia sẽ không đứng về phía con!”

Cảnh Tuyên Đế vứt bỏ cả thể diện mà hét lên: “Trẫm là thiên tử, lẽ nào đến người phụ nữ mình thích cũng không thể có được ư? Ai dám nói động đến trẫm nửa câu, trẫm sẽ g.i.ế.c kẻ ấy!”

Loading...