Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 200
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:09:08
Lượt xem: 2
Sau khi đón được cái cánh gà, nó quay người, chiếc đuôi lớn màu trắng như tuyết cong lên lộ ra ngoài. Tưởng Nhược Nam giật mình, khẽ giật giật gấu áo Cảnh Tuyên Đế, ra hiệu cho hắn nhìn theo tay nàng. Cảnh Tuyên Đế vừa nhìn đã ngồi bật dậy, suýt thì bật kêu thành tiếng.
“Cáo tuyết!” Hắn khẽ nói, giọng đầy kích động, bộ dạng như chỉ chực nhỏm lên lao tới vồ con cáo.
Cáo tuyết nhồm nhoàm vài miếng là giải quyết xong cái cánh gà, nó lại quay đầu vào, nhìn con gà trong tay Tưởng Nhược Nam chảy nước miếng.
Hai mắt Cảnh Tuyên Đế phát sáng, hắn giật con gà trong tay nàng, lắc lắc, khẽ nói với cáo tuyết: “Lại đây, cho ngươi hết đấy!”
Nhưng con cáo tuyết đột nhiên để lộ ánh mắt cảnh giác. Quay người chạy biến.
Tưởng Nhược Nam giật lại con gà của Cảnh Tuyên Đế, tức giận nói: “Người xem, người làm nó sợ chạy mất rồi! Đang yên đang lành, sao cứ phải bắt nó cho bằng được? Nó không phải động vật bình thường, để nó tự do tự tại chẳng phải tốt hơn ư?”
Nói xong, nàng cầm con gà đi ra cửa động, nhìn quanh. Đã không thấy bóng dáng con cáo tuyết đâu nữa, nàng hơi cao giọng gọi: “Này, ta biết ngươi đang ở gần đây, ta mời ngươi ăn gà, đừng sợ, ta sẽ không bắt ngươi đâu.” Nói rồi, nàng đặt con gà xuống đất, quay người đi vào động.
Giờ đã ăn no, cơn buồn ngủ kéo tới, Tưởng Nhược Nam nằm xuống bên cạnh đống lửa, đang chuẩn bị ngủ thì lại thấy Cảnh Tuyên Đế chầm chậm dịch về phía mình. Nàng lập tức cảnh giác: “Làm gì thế?”
Khẩu khí của nàng khiến Cảnh Tuyên Đế rất không vui: “Giờ ta còn có thể làm gì? Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng thôi!”
Nhớ ra hắn đang bị thương, Tưởng Nhược Nam bỗng yên tâm hơn. Giờ hắn thế này, có lẽ cũng chẳng đánh nổi nàng!
“Lưng người còn đau lắm không?”
“Nếu cử động vẫn thấy rất đau.”
Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng một cái, “Hiếm khi có cơ hội được ở riêng với nàng, lại ngồi cách xa như thế, đến nói chuyện cũng phải cao giọng…” Vấn đề là không thể nhìn thấy mặt nàng.
Hắn nằm xuống chỗ bên cạnh nàng, dựa đầu vào đầu nàng, mùi hương trên người nàng thoang thoảng trong không khí, khiến trái tim hắn bỗng yên tâm hơn.
“Nhược Lan, về bên ta không được ư? Những thứ mà An Viễn Hầu có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng, thứ mà An Viễn Hầu không thể cho nàng, ta lại có thể cho nàng. Ta nhất định sẽ đối rất rất tốt với nàng…”
Nếu đổi lại là ngày hôm qua, khi nghe những lời này Tưởng Nhược Nam sẽ thấy vô cùng phản cảm, tuyệt đối không tử tế với hắn. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Tưởng Nhược Nam cảm thấy, bản thân nàng nên nói chuyện đàng hoàng với hắn. Nếu có thể giải tỏa được khúc mắc trong lòng hắn thì với nàng hay với hắn đều là chuyện tốt.
Nàng ngồi dậy, đối mặt với hắn, ánh lửa làm mặt nàng hồng rực, khiến nàng bỗng trở nên vô cùng kiều diễm, đôi mắt nàng đen láy, sáng rực, dường như có những đốm lửa nhỏ đang nhảy nhót trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-200.html.]
“Hoàng thượng, thực ra người không thích thần phụ, người chỉ đang đi vào ngõ cụt nên người ngộ nhận rằng người thích thần phụ mà thôi. Người giống như một đứa trẻ, còn thần phụ lại giống như thứ đồ chơi trong rất nhiều đồ chơi của người, hoàn toàn chẳng bắt mắt, có cũng được không có cũng chẳng sao. Sự tồn tại của món đồ chơi đó thậm chí còn khiến người chướng mắt. Thế là tới một ngày, khi món đồ chơi kia biến mất, người cảm thấy rất vui, bố cáo thiên hạ, món đồ chơi đó đã không còn là của người nữa. Nhưng sau đó đến một ngày, người phát hiện ra món đồ chơi cũ của mình đang ở chỗ người khác, không những không bị người ta ghét bỏ, mà còn được người ta trọng thị, và món đồ chơi ấy khiến người kia rất vui. Thế là trong mắt người, món đồ chơi là thiếp đây bỗng không giống trước nữa. Trái tim người cũng bất an, người cho rằng đó là đồ của người, sao lại để người khác được vui vẻ đến thế chứ?”
“Vì vậy, người tìm mọi cách để giành lại món đồ chơi ấy. Thực ra, sau khi người giành lại được rồi, người sẽ nhận ra, món đồ chơi nhạt nhẽo đó vẫn là món đồ chơi nhạt nhẽo, chẳng có gì khác với trước kia, cũng chẳng xuất chúng hơn những thứ trong tay người. Người sẽ cho rằng, sự hao tâm tổn trí của mình là không xứng đáng. Đến khi ấy, người sẽ hối hận. Hoàng thượng, người xem, đây chẳng qua là tính chiếm hữu nhất thời nổi lên mà thôi, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả. Người hà tất phải vì niềm vui chốc lát mà tốn thời gian như vậy? Hà tất phải làm một việc mà người sau này nhất định sẽ hối hận? Hoàng thượng xin hãy từ bỏ đi, đừng cố chấp nữa, người sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Người sẽ thấy, thực ra đấy cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm, không chừng người còn cảm thấy suy nghĩ của mình trong thời gian vừa qua thật nực cười ấy chứ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảnh Tuyên Đế trầm mặc một lát, sau đó cười nhạt, lên tiếng: “Nhược Lan, nàng còn định tự lừa mình gạt người đến khi nào? Ta sẽ liều mạng vì một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng xong ư? Nghĩ như thế nàng sẽ thấy yên tâm hơn phải không?”
Tưởng Nhược Nam cứng lưỡi trước lời chất vấn của hắn. Đúng là, trong tình huống nguy hiểm như thế, hắn lại mang theo rất ít người, hắn biết rõ là sẽ nguy hiểm, nhưng không hề do dự mà lao vào cứu nàng… Này là tinh thần của Lôi Phong[1]? [1] Lôi Phong: Một chiến sĩ của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, anh được miêu tả là người vị tha, khiêm tốn, hết lòng vì Đảng và chủ tịch Mao Trạch Đông, anh còn trở thành đề tài cho cuộc vận động toàn quốc có tên “Noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”.
“Hoàng thượng…” Một lát sau, nàng thở dài, “Thần phụ thật sự không hiểu…”
“Ta cũng không hiểu…” Cảnh Tuyên Đế cụp mắt, khẽ đáp. Một nửa người hắn như chìm vào trong ánh lửa, những sợi chỉ vàng trên bộ đồ cưỡi ngựa sáng lấp lánh, càng làm nổi bật khí thế vương giả trên người hắn.
Cảnh Tuyên Đế cười khẽ như thể tự trào, “Luận về sắc, nàng còn không bì được với cung nữ hầu bên cạnh Thục phi. Luận về tài, nàng giỏi dùng roi, nhưng bảo nàng làm thơ gảy đàn nàng có biết không? Luận về sự dịu dàng quan tâm, thấu hiểu lòng người, nàng xem thái độ nàng nói chuyện với ta, mắt lúc nào cũng trừng lên, còn dám đánh ta, cắn ta, uy h.i.ế.p ta. Tùy tiện nhón lấy một tội cũng đủ để ta trừng trị nàng rồi.” Hắn lắc lắc đầu, bộ dạng đầy bất lực, “Nhưng ta lại vẫn muốn gặp nàng, vẫn thích được ở bên nàng. Cho dù nàng mắng ta, đánh ta, uy h.i.ế.p ta, dù lúc ấy ta cũng tức phát điên, nhưng sau đó ta thường ngồi hồi tưởng lại từng sự việc một, trong lòng vui sướng vô hạn, đến nằm mơ cũng chỉ mơ thấy nàng. Ta cũng muốn từ bỏ, nhòm ngó thê tử của thần tử là việc vẻ vang lắm hay sao? Cho dù ta không được văn thao võ lược như phụ hoàng, nhưng cũng không muốn làm một hôn quân khiến người đời phỉ nhổ. Chỉ là… Mấy ngày không gặp nàng ta sẽ buồn bực, trong lòng lo lắng bất an, làm gì cũng chẳng có tinh thần, ta phải làm thế nào đây? Nhược Lan…”
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và chân thành, ánh mắt chăm chú kiên định, tạo ra một luồng khí thế bức người, “Ta không thể từ bỏ nàng, cho dù có bao nhiêu phụ nữ ở bên, trong lòng ta vẫn cứ nhớ tới nàng. Ta mặc kệ chiếm hữu hay không chiếm hữu, mặc kệ cố chấp hay không cố chấp, cũng chẳng màng hậu quả về sau. Ta chỉ biết, ta không muốn để nàng dựa vào lòng một người đàn ông khác. Ta muốn nàng là người phụ nữ của ta. Ta muốn nàng chỉ nhìn ta, chỉ cười với ta, mặc kệ người khác nhìn ta bằng ánh mắt thế nào. Trẫm là thiên tử, thứ mà trẫm hạ quyết tâm để có được, ai có thể ngăn cản? Ai dám ngăn cản?”
Hắn nắm tay nàng, “Tấm lòng của trẫm dành cho nàng, lẽ nào nàng còn chưa hiểu? Từ xưa tới nay trẫm chưa từng nói những lời như thế với người con gái khác, cũng chưa từng muốn một người con gái nào như nàng. Nàng vẫn còn kháng cự ư? Nàng còn điều gì chưa thỏa mãn? Chuyện sau này, trẫm cũng sẽ tìm cách an bài thỏa đáng, không để nàng phải chịu sự chỉ trích của người đời. Chỉ cần nàng tin trẫm, ở bên cạnh trẫm, trẫm nhất định sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ được ngưỡng mộ nhất trên thế gian này.”
Tay hắn dùng lực, siết chặt, kéo nàng vào lòng, nhưng nàng lại giằng ra.
Cảnh Tuyên Đế cảm thấy hơi giận, “Trẫm nói nhiều như vậy, nàng vẫn còn không chịu tin trẫm sao?”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, khẽ đáp: “Hoàng thượng, người luôn đứng trên cao, cao hơn tất cả mọi người quen rồi, nên người cho rằng, chỉ cần là thứ người thích, không cớ gì không thuộc về người. Có điều, tình cảm không thể như thế, không giống như thế, không phải cứ người thích thì sẽ là của người. Thần phụ rất cảm kích việc Hoàng thượng xả thân cứu tính mạng thần phụ hôm nay, cũng cảm kích tấm lòng Hoàng thượng dành cho thần phụ. Nhưng, cảm kích là cảm kích, thần phụ vẫn không thích Hoàng thượng.”
“Trẫm có điểm nào không bằng An Viễn Hầu?” Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế sa sầm.
“Hoàng thượng, mặc dù chàng không có nhiều thứ như Hoàng thượng, nhưng chàng có thể cho thần phụ thứ thần phụ cần.”
“Nàng cần gì, nàng muốn gì, nàng nói đi, dù là cái gì, trẫm cũng sẽ cho nàng!” Cảnh Tuyên Đế ngang ngạnh.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười cười, “Hoàng thượng, thần phụ chẳng hề muốn trở thành người phụ nữ được người trong thiên hạ ngưỡng mộ chút nào. Thần phụ chỉ muốn sống vui vẻ hạnh phúc. Chàng có thể toàn tâm toàn ý với thần phụ, toàn tâm toàn ý quan tâm thần phụ, trong mắt trong lòng chàng chỉ có một mình thần phụ mà thôi. Chàng có thể cho thần phụ cuộc sống bình an ổn định mà thần phụ muốn.”
Tưởng Nhược Nam ghen tuông, việc nàng đòi độc sủng Cảnh Tuyên Đế đã được nghe, vì vậy lúc này hắn hoàn toàn không thấy lạ. Nhưng hắn có thể cho nàng tất cả mọi thứ, chỉ riêng việc đó, hắn không thể làm được.
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn khẽ nói: “Hoàng thượng sao có thể toàn tâm toàn ý đối với thần phụ đây? Nếu Hoàng thượng làm được thế thật, thì chắc ngày c.h.ế.t của thần phụ cũng chẳng còn xa nữa. Trong hậu cung, người khó sống nhất chính là người có được mọi quan tâm yêu thương của Hoàng thượng.”