Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:05:33
Lượt xem: 5

Suốt buổi tối, mặc dù Cận Thiệu Khang rất muốn đi gặp Tưởng Nhược Nam nhưng lại bị đám đồng liêu xung quanh giữ lại uống rượu tán chuyện, hắn không nghĩ được cách nào để thoát thân.

Có mấy kẻ uống say muốn qua vạt rừng tiểu tiện, nhưng vừa đến gần đã có thái giám ngăn lại: “Hoàng thượng có chỉ, tối nay dù là bất cứ ai cũng không được vào đây!”

Đám quan viên này sao không hiểu chứ, nhất định là Hoàng thượng và mỹ nhân nào đó đang ở trong rừng, đương nhiên không muốn bị người khác làm phiền. Họ lập tức quay về, còn bàn tán cảnh cáo nhau, đừng tới gần vạt rừng kia.

Trong rừng cây, Cảnh Tuyên Đế đang ôm chặt Tưởng Nhược Nam, chèn ép mọi phản kháng của nàng.

Tưởng Nhược Nam không thể cử động, tức giận trừng trừng hắn nhằm thể hiện sự phẫn nộ.

“Nhược Lan, tại sao lại nhìn ta như thế? Ta khiến nàng chán ghét tới vậy sao?” Ánh mắt của Tưởng Nhược Nam khiến hắn muốn nổi điên. Tại sao khi đối diện với Cận Thiệu Khang nàng lại cười ngọt ngào đến vậy? Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng, còn phải hỏi nữa ư? Chẳng phải nàng đã tỏ thái độ rất rõ ràng rồi? Khi bị người khác coi thường khinh bạc, ai còn có thể tươi cười cho nổi? Nàng không nói gì, vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Cảnh Tuyên Đế có chút luống cuống. Vào buổi chiều, sau khi Cận Thiệu Khang nói cho hắn biết rằng họ sắp động phòng, trái tim hắn không sao bình thản được. Lúc nào hắn cũng như ngồi trên đống lửa, đống lửa ấy khiến hắn bất an, khiến hắn tức giận bực bội.

Nay đối diện với vẻ mặt lạnh lẽo của Tưởng Nhược Nam, hắn càng không thể khống chế nổi tâm trạng. Đây là lần đầu tiên từ khy sinh ra, hắn không thể khống chế nổi bản thân.

“Nàng có biết tại sao ta lại cho phép quan viên mang theo gia quyến không?” Hắn nhìn nàng, hai mắt như hai bó đuốc, sáng đến rợn người, “Bởi vì thời gian này nàng không vào cung. Bởi vì ta muốn gặp nàng. Bởi vì ta mong có thể nhìn thấy nàng từng phút từng giây trong chuyến đi săn lần này!”

Tưởng Nhược Nam trợn tròn mắt. Tâm tư của Cảnh Tuyên Đế đối với mình, mặc dù nàng cũng loáng thoáng đoán ra, song không ngờ hắn lại dám mạnh miệng như vậy.

“Hoàng thượng!” Tưởng Nhược Nam bất giác cao giọng, “Người có biết người đang nói gì không? Sao người lại nói với thần phụ những lời như thế? Người là Hoàng thượng, còn thần phụ là thê tử của thần tử. Người đang làm gì thế này! Rốt cuộc là người muốn thế nào?”

“Muốn nàng quay về bên ta!” Hắn nhìn nàng, hạ giọng đáp, “Khi muốn nhìn thấy nàng, ta có thể thấy nàng ngay. Ta muốn thấy nàng cười với ta, muốn nàng nói chuyện với ta. Ta muốn ôm nàng, muốn nàng sinh con đẻ cái cho ta!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Điên rồi, điên rồi!” Tưởng Nhược Nam run lên, ra sức giãy giụa. Nàng dồn hết sức, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay hắn. Vừa thoát được, nàng lập tức chạy ra khỏi vạt rừng.

Cảnh Tuyên Đế như phát điên chạy đuổi theo nàng, chỉ mấy bước chân đã đuổi kịp, hắn ôm nàng từ phía sau. Tưởng Nhược Nam điên cuồng chống trả, tay đ.ấ.m chân đạp, hai người cùng ngã lăn ra đất. Cảnh Tuyên Đế nhân cơ hội ấy mà ép nàng xuống, khống chế chân tay nàng, sau đó cúi đầu xuống, điên cuồng tìm kiếm môi nàng.

Tưởng Nhược Nam hễ mở miệng là cắn, nhưng đầu lưỡi của hắn vẫn sống c.h.ế.t tách miệng nàng ra, khiến nàng không thể được như ý nguyện. Tay hắn bắt đầu cởi dây lưng của nàng, áo ngoài nhanh chóng bung ra, để lộ chiếc áo trong màu trắng. Dưới ánh trăng bàng bạc nó càng trở nên tinh khiết.

Tưởng Nhược Nam không thể cử động chân tay, miệng lại không thể kêu. Sự nhục nhã, phẫn nộ và khủng hoảng trong lòng nàng đã dâng lên cực độ, nước mắt trào ra.

Cảnh Tuyên Đế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng dưới ánh trăng, thân mặc áo trắng đẹp như một tiên tử. Đây là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của hắn.

Tối nay hắn vốn chỉ định gặp nàng một lúc, sự lo lắng bồn chồn trong lòng khiến hắn không thể không gặp nàng. Hắn không định đẩy sự việc đi tới tận bước này. Nhưng chuyện đã phát triển tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tuyệt. Trước khi bọn họ động phòng, hắn muốn biến nàng thành người phụ nữ của mình. Khi nàng đã thành người của hắn rồi thì trái tim nàng đương nhiên cũng sẽ thuộc về hắn. Đến khi ấy hắn sẽ cho phép nàng hủy hôn, mặc dù hơi phiền phức. Có điều hắn là thiên tử, chẳng gì làm khó được hắn.

Trái tim Cảnh Tuyên Đế bất giác trở nên dịu dàng hơn, hắn lau nước mắt cho nàng, khẽ an ủi: “Đừng sợ, Nhược Lan, qua tối nay ta sẽ bố trí mọi thứ, ta sẽ giải quyết hôn sự của nàng và An Viễn Hầu, ta sẽ đón nàng vào cung. Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, không ai có thể bì được nàng. Ta sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ khiến thiên hạ phải ngưỡng mộ!”

Biết bao nhiêu người phụ nữ vì muốn có được sự sủng ái của hắn mà tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán? Thứ mà hắn có thể cho nàng chính là thứ mà tất cả nữ tử trên thế gian này có nằm mơ cũng không được. Nàng có lý do gì để từ chối chứ?

Chỉ cần qua được đêm nay, nàng sẽ là người phụ nữ của hắn!

Tay hắn từ từ trượt xuống, định cởi nút chiếc áo trong của nàng. Nhưng còn chưa chạm vào, đã nghe nàng lạnh lùng lên tiếng: “Nếu người chạm vào, thần phụ sẽ kêu to lên!”

Tay hắn dừng lại, đồng thời hắn cũng ngước mắt lên. Nàng cũng đang nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt rất quyết liệt.

Cảnh Tuyên Đế chau mày: “Nàng mà kêu sẽ có người xông vào. Nhìn thấy tình cảnh này của chúng ta, nàng biết hậu quả sẽ thế nào rồi đấy. Ta là thiên tử, ta không sai, người sai chính là nàng!”

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Thần phụ biết, cùng lắm là c.h.ế.t thôi mà, đúng không? Nhưng sau khi thần phụ chết, dù ngoài mặt mọi người không dám nói gì, nhưng trong lòng đều sẽ khinh bỉ coi thường người. Người có thể chặn được miệng của thế gian, nhưng không khống chế được suy nghĩ của họ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-194.html.]

“Nhược Lan, ta rất nghiêm túc. Ta thật sự thích nàng, không phải đùa cợt, không phải trừng phạt, lẽ nào nàng thà c.h.ế.t cũng không muốn ở bên ta?” Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế dần trắng bợt.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, nói rõ ràng từng từ một: “Nhưng thần phụ không thích người. Trước kia không thích, bây giờ càng không thích, sau này cũng không thể thích được!” Nói với hắn về lễ nghi đạo đức đều vô ích, nếu hắn thật sự quan tâm tới những chuyện tầm phào ấy thì tối nay đã không gây ra chuyện này.

Cảnh Tuyên Đế nổi giận, đứng phắt dậy, chỉ tay vào nàng, quát: “Dù nàng có thích hay không, trẫm là thiên tử, từ xưa tới nay, thứ mà trẫm muốn không bao giờ là không có được! Tưởng Nhược Lan, nàng vốn thuộc về trẫm. Trẫm chỉ lấy lại thứ đồ của mình mà thôi. Không ai có thể trách cứ trẫm!”

Tưởng Nhược Nam cũng từ từ bò dậy, mặc lại y phục, sau đó nhìn hắn, nói rành mạch: “Nếu ngày nào đó Hoàng thượng thật sự có được thần phụ, thì khi ấy thần phụ chỉ còn là một xác c.h.ế.t mà thôi. Nếu không tin, Hoàng thượng có thể thử.”

“Tưởng Nhược Lan!” Cảnh Tuyên Đế trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.

Tưởng Nhược Nam chẳng hề sợ hãi, tiếp tục: “Nếu từ nay về sau Hoàng thượng còn có bất kỳ hành động thất lễ nào nữa với thần phụ, thần phụ sẽ không chịu đựng. Ngay cái c.h.ế.t thần phụ đã không sợ nữa thì thần phụ còn cần sợ gì đây?” Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, đưa tay lên cài lại tóc, sau đó quay người bỏ ra khỏi rừng ngay trước mắt hắn.

Cảnh Tuyên Đế cuống lên, giơ tay kéo nàng lại. Sao hắn có thể để nàng rời khỏi mình như thế, để mặc nàng và Cận Thiệu Khang chàng chàng thiếp thiếp, để mặc nàng trở thành người phụ nữ của một người đàn ông khác!

Tưởng Nhược Nam dừng bước, quay lại nhìn hắn, lạnh lùng thốt ra hai từ: “Buông tay!”

Cảnh Tuyên Đế cười nhạt: “Từ xưa tới nay trẫm không biết thế nào là buông tay…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Tưởng Nhược Nam mấp máy môi kêu: “Người…” Vừa được một từ, Cảnh Tuyên Đế nhanh tay nhanh mắt bịt chặt miệng nàng lại.

Cảnh Tuyên Đế vừa tức vừa hận: “Nàng dám kêu thật? Nàng không thiết sống nữa?”

Tưởng Nhược Nam lạnh lùng nhìn hắn, mím chặt môi không nói gì, nhưng vẻ mặt nàng đã tỏ rõ tất cả.

Khó khăn lắm nàng mới gạt bỏ mọi khúc mắc trong lòng, bắt đầu cuộc sống mới của mình ở thời cổ đại, bắt đầu cuộc sống mới với người mà nàng thích, dù là ai đi nữa cũng đừng nghĩ tới việc phá hoại! Ở thời cổ đại, trinh tiết đối với phụ nữ có nghĩa gì, sao nàng lại không hiểu chứ. Nếu nàng để mặc mọi chuyện xảy ra và để Hoàng đế đưa vào cung, sau này phải đối mặt với thứ gì nàng càng hiểu hơn ai hết. Nàng không thể để bản thân rơi vào tình cảnh ấy!

Hơn nữa, tên cẩu Hoàng đế này có thật lòng thích nàng không? Không hề, nếu hắn thật sự thích nàng, hắn tuyệt đối không làm cái việc khiến nàng rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy! Chẳng qua chỉ là tâm lý chiếm hữu mà thôi. Nếu hắn dám cưỡng bức nàng, nàng sẽ làm cho việc này bung bét, thà c.h.ế.t chứ không để hắn được như ý nguyện.

Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, không thể nói được cảm giác lúc này trong lòng. Lớn bằng từng này rồi, đây là lần đầu tiên hắn gặp được người con gái mà đến nằm mơ cũng nghĩ tới. Lúc nào hắn cũng khắc ghi hình ảnh nàng trong tim. Nhưng giờ người con gái ấy lại vô cảm nói với hắn rằng, nàng thà c.h.ế.t cũng không muốn ở bên hắn.

Hắn rất khó chịu, chưa bao giờ hắn thấy khó chịu như thế này. Ngực hắn như có thứ gì đó chặn lên, đến hít thở cũng vô cùng khó khăn.

Hắn là thiên tử, hắn luôn đứng ở vị trí độc tôn, cao nhất, chưa bao giờ phải hao tâm tổn trí để nghĩ cách lấy lòng một người con gái như thế. Những người con gái mà hắn biết đều tự động dâng trái tim lên cầu xin hắn thương hại, chỉ mong hắn được vui.

Nhưng, nếu đối phương hoàn toàn không quan tâm tới thân phận cao quý của hắn thì hắn thực sự không hiểu, thứ gì mới có thể khiến người con gái đứng trước mặt mình đây nở nụ cười. Hắn không biết phải làm thế nào mới có được nàng.

Tưởng Nhược Nam hất tay hắn ra, quay người bỏ đi. Cảnh Tuyên Đế muốn ngăn nàng lại, nhưng tay giơ ra nửa chừng lại buông xuống.

Không thể ép nàng, nàng thật sự dám làm mọi việc.

Có lẽ nàng không tin, hắn còn quan tâm tới an toàn tính mạng của nàng hơn chính bản thân nàng.

Hắn đứng đó, nhìn mãi theo bóng nàng, cho đến khi bóng dáng yêu kiều mất hút trong rừng cây.

Hắn quay người, chầm chậm bước tới bên bờ suối. Dòng nước như dải lụa lấp lánh ánh bạc, mặt nước in bóng dáng cô độc của hắn.

Hắn nhìn bóng mình, cười cười, nụ cười chua xót. Hắn lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Lý Văn Chiêu ơi là Lý Văn Chiêu, thì ra trên thế giới này cũng có thứ mà ngươi không thể có được…”

Tưởng Nhược Nam bước vào rừng, gió lạnh xuyên qua lớp y phục trên người khiến toàn thân nàng run lên. Thì ra không biết tự lúc nào, y phục bên trong đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng bất giác run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ hãi. Bỗng nàng hẫng chân, cơ thể nghiêng ngả, cũng may kịp thời dựa được vào một thân cây nên mới không ngã.

 

Loading...